BA NGƯỜI CÙNG ĐI
Tam nhân hành, tất hữu
ngã sư yên.
三 人 行, 必 有 我 師 焉.
Ba người cùng đi, ắt có một người là thầy ta.
(Luận Ngữ 7:22)
Phúc Âm theo Thánh Lu-ca (24:13-35) chép lại sự kiện huyền
diệu xảy ra trên đường về làng Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây
số. Căn cứ theo tường thuật này, tiến sĩ thần học Ralph F. Wilson (người Mỹ) hư
cấu thành câu chuyện với nhiều chi tiết lý thú.
Ralph F.
Wilson kể chuyện như sau
Chiều Chúa Nhật hôm ấy, những tầng mây đẹp trên cao và
không khí mùa xuân thơm ngan ngát lẽ ra đã khiến cho hầu hết bộ hành thêm hăng
hái rảo bước rời khỏi thành Giê-ru-sa-lem. Nhưng trên lộ trình đi Em-mau hai lữ
khách này bắt đầu chau mày nhìn con đường mòn, cố gắng sai khiến những bàn chân
nặng như chì leo dốc lên đồi, rồi từ đó họ sẽ thả dốc xuôi xuống miền Giu-đê.
Cơ-lê-ô-pát và bạn đồng hành đang ôn lại những biến cố hồi cuối
tuần mà đỉnh điểm là Thầy họ đã bị đóng đinh trên cây thập giá lem luốc, thân
hình bất động, xanh xao. Thế rồi một cuộc an táng vội vàng, và não nề tuyệt
vọng.
Nghe tiếng chân đi lạo xạo phía sau lưng, Cơ-lê-ô-pát bèn ngoái đầu
nhìn. Một lữ khách đang nhanh chân leo dốc, cơ hồ muốn nhập bọn với hai ông. Đã
nghe loáng thoáng hai ông trao đổi, nên khi bắt kịp cả hai, lữ khách hỏi:
“Các ông đang nói chuyện gì thế?”
Cơ-lê-ô-pát dừng chân. Ông hỏi:
“Hổm rày ông ở đâu nhỉ? Mọi người trong thành Giê-ru-sa-lem đang
xôn xao về ông Giê-su xứ Na-da-rét.”
Ông kể lại sự kích động của dân chúng, kể về vụ bắt Thầy và đóng
đinh, về mấy chị phụ nữ phát hiện xác Thầy bị lấy trộm và về các Thiên Thần hiện
ra nơi hầm mộ. Cơ-lê-ô-pát thổ lộ:
“Chúng tôi đã hy vọng Thầy là Đấng Mê-si-a, nhưng giờ đây...”
Lời lẽ ông trôi tuột đi theo nỗi đau sầu trong khi ông tiếp tục cất
bước.
Họ đang ở trên đỉnh đồi, và khi con đường bắt đầu chuồi xuống thấp,
khách lữ hành đột ngột cất tiếng hỏi cách lạ lùng:
“Hai ông há chẳng biết trong Sách Thánh nói gì ư?”
Cơ-lê-ô-pát chỉ nhún vai, hai bàn tay ra dấu như muốn nói: “Chúng
tôi không biết.”
Thế là suốt mấy dặm đường kế tiếp lữ khách bắt đầu nói, nhẫn nại
giải thích từng đoạn Sách Thánh dạy về những khổ hình mà Đức Ki-tô, Đấng
Mê-si-a, sẽ phải gánh chịu. Thế rồi người ấy giải thích về sự vinh quang của
Đấng Mê-si-a sắp xảy đến.
Cơ-lê-ô-pát và bạn ông bước đi trong nỗi kinh ngạc. Đúng là họ từng
nghe Sách Thánh, nhưng bấy lâu nay chẳng hiểu chi, thì bây giờ bỗng nhiên sáng
tỏ, dễ hiểu. Họ rảo bước. Con tim đập dồn, nhưng họ chẳng để tâm chú ý.
Những dặm đường xa dường như thâu ngắn lại. Thế rồi đột ngột, vừa
vòng theo một khúc quanh thì hiện ra ngôi làng Em-mau của họ. Tới nhà rồi. Lữ
khách cảm ơn họ vì đã cùng đồng hành, và quay lại lối cũ, nhưng họ không muốn
để ông rời đi. Đâu có ai mang cho họ nhiều hy vọng như thế, giúp họ thông suốt
Sách Thánh được như vậy.
Cơ-lê-ô-pát lên tiếng:
“Ông không nán lại qua đêm ư? Sẽ chóng sụp tối thôi. Ông hãy nán
lại. Xin mời ông.”
Lữ khách bằng lòng nán lại. Khi họ ngả người thoải mái trên những
chiếc ghế quanh bàn ăn, Cơ-lê-ô-pát trao cho lữ khách một ổ bánh mì tròn mới
nướng:
“Xin ông ban cho chúng tôi vinh dự được ông chúc phúc tối nay.”
Lữ khách nâng ổ bánh mì lên và lặp lại lời cầu nguyện quen thuộc
trong bữa ăn của người Do Thái:
“Lạy Đức Chúa Trời, Vua của
cõi hoàn vũ, Đấng làm ra bánh mì từ đất.”
Và sau đó ông bắt đầu bẻ bánh mì, lần lượt trao mỗi người một
miếng. Cơ-lê-ô-pát nín thở. Đôi mắt ông bắt gặp ánh mắt lữ khách. Bỗng dưng,
trong tíc tắc, ông bừng ngộ. Ai mà biết vì sao, nhưng ông thì biết. Chúa đấy
mà! Ông thoáng thấy phảng phất nụ cười trên gương mặt lữ khách, và rồi Đức
Giê-su biến mất.
Tất cả những gì họ có thể làm được là nhìn nhau trân trối một lúc,
kinh ngạc sững sờ.
Rồi Cơ-lê-ô-pát nhảy dựng lên:
“Đúng rồi! Mấy chị phụ nữ nói đúng. Thầy Giê-su còn sống! Thầy đã
phục sinh!”
Thức ăn thức uống của họ nằm yên trên bàn, không ai động tới. Cả
hai người đàn ông tông cửa phóng ra ngoài, chạy vụt đi. Lát sau, khi họ dừng
chân, bạn đồng hành của Cơ-lê-ô-pát nói:
“Thảo nào con tim chúng ta bừng cháy trong lòng ta suốt thời gian
người ấy trò chuyện với chúng ta dọc đường.”
Họ thôi không chạy nữa, bước đi, rồi lại chạy tiếp gần hết con
đường còn lại dẫn ngược về thành phố.
Cơ-lê-ô-pát dộng cửa
căn phòng bên trên:
“Chúng tôi đã gặp Thầy!
Chúng tôi đã gặp Đức Giê-su!”
Phê-rô mạnh tay mở
toang cửa ra. Nhưng Cơ-lê-ô-pát không thể kiềm chế bản thân, cứ xông vào. Thế
rồi câu chuyện của họ tuôn ra dồn dập. Cơ-lê-ô-pát kết luận:
“Thầy còn sống! Lúc
người ấy bẻ bánh mì chia cho chúng tôi, hoàn toàn bất ngờ, chúng tôi bừng ngộ
rằng đó là Thầy.”
RALPH F. WILSON & HUỆ KHẢI
Nhiêu Lộc, 07-5-2020
Tuần
san CGvDT, số 2255
từ
22 đến 28-5-2020