CÁI
NGÀY PHÊ-RÔ CHẠY ĐI
Phúc Âm theo Thánh Gio-an
(20:1-9) chép như sau:
Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà
Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. Bà liền chạy về
gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói: “Người ta
đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu.”
Ông Phê-rô và môn đệ kia liền đi ra mộ. Cả hai người cùng
chạy. Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước. Ông cúi
xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. Ông Si-môn Phê-rô
theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và
khăn che đầu Đức Giê-su. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn
lại, xếp riêng ra một nơi. Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng
đi vào. Ông đã thấy và đã tin. Thật vậy, trước đó, hai ông chưa hiểu rằng theo
Kinh Thánh, Đức Giê-su phải trổi dậy từ cõi chết.([1])
Căn cứ theo tường thuật trên đây, tiến sĩ thần học Ralph
F. Wilson (người Mỹ) hư cấu thành câu chuyện có phần tỉ mỉ hơn, và mở đầu bằng
cách diễn tả lòng ăn năn của Phê-rô, tông đồ ba lần chối Chúa, đúng như Chúa đã
báo trước (Mát-thêu 26:34).
Ralph F. Wilson kể chuyện
như sau
Ban
ngày thì lòng dạ giày vò, ruột gan day dứt; nhưng đêm đêm thậm chí còn tệ hại
hơn thế nhiều. Ông đã phản bội vị Thầy kính yêu của mình. Không giấu giếm,
không che đậy, mà công khai giữa ban ngày ban mặt ở chốn đông người để cho ai
nấy cũng đều thấy rõ, nghe rõ rành rành. Giờ đây muộn màng quá rồi, đâu còn nói
được lời xin lỗi. Thầy ông đã không còn nữa.
Phê-rô trở mình, trằn
trọc, không sao tìm được tư thế dễ chịu. Ông nghe thấy ngoài kia Giê-ru-sa-lem
đang cựa mình tỉnh giấc. Thành phố này ông từng yêu thích đặt chân tới, bây giờ
thì thù ghét. Nó lưu giữ quá nhiều ký ức đau thương không sao xóa nhòa được
trong tâm trí ông. Hôm nay ông sẽ lên đường trở về Ga-li-lê mà đánh cá, mặc dù
ngay cả việc đánh cá lúc này cũng chẳng còn sức quyến rũ ông. Chẳng còn gì làm ông hứng thú nữa.
“Sao ta lại có thể làm cho Thầy ta xấu hổ đến
thế được? Sao ta
làm như thế? Phê-rô ơi, mi là kẻ hèn nhát!” Đã hằng ngàn lần ông tự nguyền rủa
mình. “Người là Thầy ta! Sao ta có thể làm như thế với vị Thầy yêu kính nhất
đời?”
Ông có thể hình dung lại cảnh Giê-su ngồi trên lưng lừa
xuôi xuống sườn đồi, đi vào thành Giê-ru-sa-lem trong tiếng reo mừng của hằng
ngàn người chào đón. Ông thấy lại cảnh Thầy phẫn nộ xô ngã những mặt bàn chồng
chất ăm ắp tiền là tiền trong đền thờ. “Các ngươi đã biến nhà Cha Ta thành sào
huyệt của lũ trộm cướp!” Thầy đã mắng những kẻ ấy bằng lời lẽ đích đáng và sắc
bén.
Phê-rô nhớ lại cảnh những người mù bỗng dưng sáng mắt,
những người què thình lình bước đi, và những người cùi da dẻ gớm ghiếc đột
nhiên trở nên mịn màng, mềm mại như trẻ sơ sinh chỉ trong tíc tắc sau khi
Giê-su chạm vào. Ông vẫn cảm nhận được bàn tay Thầy đặt lên vai mình sau một
ngày dài vất vả lo toan, săn sóc chúng dân. Tiếp theo đó là những lời lẽ cứ tự lặp
đi lặp lại trong tâm trí ông: “Cảm ơn Phê-rô hôm nay đã giúp Thầy. Anh là một người
trung thành... một người trung thành... một người trung thành.” Những giọt lệ
bắt đầu ứa đầy đôi mắt Phê-rô. Trung thành ư? Ta ư?
Khi lính tráng của
Thượng Tế cố bắt giữ Giê-su, Phê-rô đã cầm gươm bảo vệ Thầy. Nhưng sau đó, lúc
cô tớ gái kia cật vấn: “Ông là một trong các môn đồ của người ấy, đúng không?”
Thì ông đã thề thốt phủ nhận. Mà chỉ là một cô tớ gái thôi đấy! Nhưng lần sau
và lần sau nữa, ông đã thêm hai lần nói dối đớn hèn trước khi gà gáy; lúc đó,
từ khoảnh sân bên kia, ánh mắt Giê-su đã chiếu vào mắt ông. Ánh mắt buồn buồn,
thất vọng. Thế là ông suy sụp và bỏ chạy. Chạy ra khỏi ngôi nhà của Thượng Tế,
lao vào những con phố tối tăm. Chạy cho đến khi không còn sức chạy thêm nữa.
Chạy cho đến khi ông ném mình đổ ập xuống mặt đường rải đá cuội và thổn thức
khóc.
Sáng hôm đó, lát sau,
từ xa xa ông dõi mắt nhìn quân dữ chế giễu và hành hạ Thầy, cuối cùng chúng
dùng cọc lớn đóng vào hai bàn tay và hai bàn chân Thầy, treo Thầy trên thập giá
cho tới khi Thầy trút hơi thở. Ông chẳng thể nào chịu đựng được thêm một ngày
trong thành này.
Tia sáng lờ mờ buổi
bình minh len vào dưới khe cửa. Rốt cuộc đêm đã tàn; hôm nay ông sẽ lên đường.
Hôm nay ông sẽ chạy khỏi chốn này, trở về với cuộc sống duy nhất mà ông biết.
Hôm nay Phê-rô sẽ bỏ lại sau lưng cái thành phố đẵm máu này.
Ành! Ành! Cánh cửa cạnh
đó rung chuyển khi có người không ngừng dộng lên nó. Phê-rô vớ lấy thanh gươm,
và mau lẹ nấp sau cánh cửa.
“Phê-rô, Gio-an, là Ma-ri-a đây! Cho tôi vào.”
Giọng phụ nữ, của
Ma-ri-a Mác-đa-la, một trong các môn đồ thân thiết của Giê-su, là người nhiều
tháng trời đã cùng các ông cất bước khắp nơi khắp chốn.
Phê-rô tháo chốt cửa và
Ma-ri-a lách vào. Bà hít thở sâu mấy hơi trước khi có thể buột miệng nói thành
lời:
“Xác Thầy bị đánh cắp
rồi! Xác Thầy biến mất rồi, và không biết họ đem đi đâu!”
Gio-an bấy giờ đã thức
giấc, đưa mắt nhìn Phê-rô, và rồi họ khoác vội áo. Phê-rô lao ra cửa, chạy băng
băng xuống phố, quẹo vun vút qua những góc đường, trực chỉ hầm mộ, nơi đã đặt
di hài Giê-su.
Gio-an bám sát phía
sau. Trẻ hơn và khỏe hơn, chẳng mấy chốc Gio-an đã bỏ xa Phê-rô. Khi Phê-rô đến
nơi thì Gio-an đang đứng bên ngoài cửa hầm mộ chăm chú nhìn vào. Tảng đá to
tướng, nhằm mục đích ngăn ngừa những kẻ mạo phạm, đã bị lăn đi khỏi vị trí. Ông
mất một thoáng để cho đôi mắt quen với bóng tối lờ mờ của hang đá vôi ẩm thấp.
Kia là tấm vải liệm,
nằm trên bệ đá, nơi đã đặt di hài. Bên trong trống rỗng, tấm vải liệm xẹp
xuống, giống như cái vỏ kén sau khi con bướm đã bay thoát ra. Tấm khăn vấn
quanh đầu Giê-su được gấp lại, để riêng một chỗ.
Phê-rô nhìn Gio-an và
ra dấu cho ông vào trong. Kỳ lạ thay! Nếu mộ bị kẻ trộm lẻn vào lấy xác mang
đi, thì lẽ ra không còn thấy những thứ dùng khâm liệm, hoặc bởi vì vội vàng kẻ
trộm ắt phải đánh rơi vương vãi trong hầm mộ chật hẹp. Thế mà chúng lại nằm
kia, ngay ngắn, như thể được đặt sang một bên khi không còn cần tới nữa.
Gio-an nhìn Phê-rô.
Phê-rô nhìn Gio-an. Phê-rô bắt gặp một nụ cười thoáng qua khóe miệng Gio-an.
Điều gì sẽ... điều gì sẽ... nếu Thầy phục sinh?
Phê-rô quay trở lại
thành Giê-ru-sa-lem, mỗi lúc càng rảo bước nhanh hơn. Điều gì sẽ xảy ra nếu
Thầy phục sinh?
Khi Phê-rô quẹo ở góc
đường để trở về chỗ tạm trú thì thấy một dáng hình đang chờ ông trước cửa. Một
dáng hình rất quen thuộc – Giê-su!
Phê-rô chạy ùa tới gặp
Thầy.
RALPH F. WILSON & HUỆ
KHẢI
Nhiêu Lộc, 11-5-2020
Nguyệt san CGvDT, số 305, tháng 5-2020