Thứ Ba, 24 tháng 9, 2024

HÃY CHO CHIÊN CỦA THẦY ĂN

 


HÃY CHO CHIÊN CỦA THẦY ĂN

Phúc Âm theo Thánh Gio-an (21:1-17) chép tỉ mỉ buổi sớm tinh mơ trên bờ biển hồ Ga-li-lê, nơi Đức Giê-su cho các tông đồ gặp lại Thầy. Căn cứ theo đó, tiến sĩ thần học Ralph F. Wilson (người Mỹ) hư cấu thành câu chuyện với nhiều chi tiết rất lý thú.

Ralph F. Wilson kể chuyện như sau

Cách xa bờ chừng trăm thước, chiếc thuyền chài bập bềnh nhè nhẹ trên mặt hồ. Chốc chốc một ngọn sóng lại vỗ vào mạn thuyền mặc dù sáng nay hồ nước tĩnh lặng lạ lùng.

Dẫu rằng trời hãy còn sớm lắm, sáu ngư dân trên thuyền đã xoay trần ra làm việc, mồ hôi trên những tấm lưng lóng lánh dưới ánh nắng rực rỡ buổi bình minh. Suốt đêm họ đã quăng lưới, rồi kéo lên, hết lần này lần khác. Lần khác lại thêm lần khác nữa. Họ nhọc nhằn thâu đêm hầu kiếm lấy miếng ăn. Nhưng đêm qua họ trắng tay, chẳng hề chài được một con cá nhỏ nhít nào.

Giờ đây bình minh ngự trị trên đầu họ. Vầng dương đang tung tỏa trên những ngọn đồi phía đông biển hồ Ga-li-lê. Đêm đã hết, mang đi luôn những mong mỏi đánh được cá đem bán. Có lẽ họ nên thử thời vận một hai lần nữa trước khi bỏ về. Có thể họ sẽ may mắn.

Trên bờ, ngôi làng Ca-phác-na-um ngái ngủ bắt đầu trở mình. Trên bờ biển hồ lởm chởm đá các ngư phủ bắt gặp ánh lửa le lói. Thỉnh thoảng làn gió nhẹ phất qua mũi họ mùi cá nướng. Dạ dày Phê-rô bèn nhớ tới cơn đói, và mồm miệng ông cơ hồ nếm được vị cá thơm ngon.

Ai đang ngồi cạnh bếp lửa thế nhỉ? Phê-rô nhìn thấy một ông trông quen quen, nhưng không nhận diện được đó là ai.

Giờ đây người ấy giơ hai bàn tay lên miệng, khum lại làm loa. Thoáng chốc giọng ông vọng tới bên thuyền. Ông ta nói lớn:

“Các anh ơi, hãy quăng lưới bên phải mạn thuyền rồi sẽ thấy...

Phê-rô nổi dóa: “Mấy kẻ quen sống trên cạn mà cứ tưởng mình là ngư dân lão luyện!” Nhưng các bạn chài đã sẵn sàng quăng lưới lần nữa; vậy sao không là bên phải? Có mất mát chi mô?

Thình lình sự tĩnh lặng ban mai bỗng vỡ ra vì đàn cá mắc lưới giãy giụa dữ dội, kéo tấm lưới trì xuống, có nguy cơ lật úp cả thuyền. Các bạn chài lập tức đề phòng, cùng trụ vững đôi chân, nắm chặt tay rán kéo vào lòng thuyền tấm lưới nặng trĩu lũ cá bất kham. Họ ắt hẳn đã hốt trọn cả đàn cá, ở bên phải mạn thuyền.

Phê-rô cố gắng nhận diện người đàn ông trên bờ. Cũng vậy, Gio-an căng mắt ra nhìn rồi hét to:

“Là Chúa đấy! Là Giê-su!”

Mấy bạn chài khác còn đang đánh vật với tấm lưới, nhưng Phê-rô mặc kệ. Quơ lấy manh áo, ông phóng xuống nước, và sãi đôi tay bơi cật lực cho tới khi nước đủ cạn cho ông đứng lên chạy nốt khoảng cách còn lại. Nước bắn tung tóe.

Cả người rỏ nước ròng ròng, ông phủ phục trước Giê-su, là Đức Chúa đã phục sinh, là Đấng mà ba năm dài ông theo gót, noi gương, hầu việc.

Giê-su bảo:

“Hãy lấy thêm ít cá.”

Thế là Phê-rô chạy về thuyền, giờ đây sắp cập bờ, và ông phụ lực chung tay kéo lưới. Họ đếm được một trăm năm mươi ba con cá. Kinh ngạc thay!

Giê-su cất tiếng gọi các ngư phủ, những môn đồ Thầy đã san sẻ nhiều bữa ăn:

“Tới đây ăn sáng nào!”

Họ ngồi xổm quanh ngọn lửa và ngấu nghiến nhai nuốt bánh mì kèm với cá mà Giê-su đã nướng sẵn. Cá nóng sốt. Bánh mì nóng giòn sau một đêm nhọc nhằn.

Cá và bánh mì. Bánh mì và cá. Tại sao điều này dường như quen thuộc đến thế nhỉ? Phê-rô tự hỏi. Và rồi ông nhớ ra cái ngày hôm đó, chỉ cách chỗ này một hay hai dặm, Giê-su đã lấy năm ổ bánh mì lúa mạch và hai con cá để đãi năm ngàn người ăn. Phê-rô và chính những người đang ngồi quanh bếp lửa này đã mang từng giỏ lại từng giỏ cá và bánh mì đi mời chúng dân. Cứ thế cho đến khi tất cả đều no nê.

Giê-su, đấng đãi ăn vĩ đại của nhân loại, sáng nay lại đãi anh em các ông lần nữa.

Giờ thì Giê-su bảo ông tới bên cạnh:

“Phê-rô, anh có yêu Thầy không?”

Đau đớn, Phê-rô nhớ rằng trước lúc Giê-su chịu đóng đinh trên thập giá, ông đã quyết liệt chối Thầy ba lần. Không dám nhìn vào mắt Giê-su, ông ấp úng:

“Thưa Chúa, có ạ. Thầy biết là con yêu Thầy.”

Giê-su bảo:

“Phê-rô, hãy cho chiên của Thầy ăn.”

Ba lần Giê-su yêu cầu Phê-rô xác nhận lại lòng ông yêu Thầy. Mỗi lần hỏi ứng với mỗi lần Phê-rô chối Thầy. Ba lần Giê-su xác nhận lại ơn gọi dành cho Phê-rô. Giê-su không chỉ tha thứ cho Phê-rô, Thầy còn phục hồi cho ông trọn vẹn lòng tin.

Mấy năm trước, Giê-su đã bảo Phê-rô và bè bạn ông: “Tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” Chắn chắn vậy rồi. Các ông đã cùng nhau làm thừa tác viên cho hằng mấy ngàn người, nam phụ lão ấu trong ba năm đánh lưới người.

“Hãy cho chiên của Thầy ăn.”

Không phải là thức ăn vật chất. Giê-su đang nói về thức ăn tâm linh, là giáo hóa, nguyện cầu, dẫn dắt, thúc giục, phụng sự. Giê-su đang đòi hỏi ở Phê-rô tình yêu, nhưng cùng với tình yêu là vâng phục.

Phê-rô hiểu lời Thầy. Giê-su từng bảo chúng dân phiền não và không được cứu giúp, giống như đàn chiên chẳng có người chăn.

“Vâng ạ, con yêu Thầy, thưa thầy Giê-su.”

Phê-rô nói rõ ràng, vừa ngước lên nhìn vào mắt Thầy.

Đấng đãi ăn vĩ đại của nhân loại nói:

“Vậy, hãy cho chiên của Thầy ăn. Phê-rô, Thầy cần anh thay Thầy cho chiên của Thầy ăn.”

Phê-rô khẽ khàng:

“Vâng, thưa Chúa, dĩ nhiên con sẽ làm thế. Thầy có thể tin cậy con.”

RALPH F. WILSON & HUỆ KHẢI

Nhiêu Lộc, 28-4-2020

Tuần san CGvDT, số 2253

từ 08 đến 14-5-2020