CÓ MỘT
CÁCH RIÊNG
Con có
thánh tâm sẽ có Thầy
Thầy là Cha cả của Đông Tây
Tây Đông dầu biết hay không biết
Thì đức háo sanh cũng thế này.
Đức Ngọc Hoàng Thượng Đế
Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Cao Đài Giáo Việt Nam ,
15-01 Đinh Tỵ.
*
Đây là chuyện tôi
nghe:
Phủ nhận sự hiện hữu siêu hình, có lần anh kia tranh
luận rất hăng với người chị họ sống thánh hiến theo ơn gọi. Kết thúc cuộc bàn
cãi khó phân thắng bại, anh hỏi:
- Có bao giờ chị nghĩ là tôi sẽ tìm thấy Thượng Đế?
Chị im lặng.
Anh ra về, bước đến cửa thì chị nói vói theo:
- Có thể cậu sẽ không tìm thấy Thượng Đế nhưng chắc
chắn Thượng Đế sẽ tìm thấy cậu.
Chưa qua tuổi ba mươi, anh biết mình bị ung thư với
khối u ác tính. Kết quả xét nghiệm như xô anh ngã xuống từ một đỉnh cao. Những
ngày tháng sau đó, nỗi đớn đau thể xác do nhiều lần hóa trị, xạ trị cũng không thể
sánh một nỗi đau khác lớn nhanh trong tâm hồn, khi anh nhìn thấy tương lai đã
hết mà quá khứ và hiện tại chẳng có gì đáng gọi là giá trị cho kiếp người ngắn
ngủi.
Nắm níu cuộc sống tàn trong nỗi ám ảnh cái chết đang
lan đến từng tế bào, anh chợt nhớ gương mặt thanh thản của chị họ. Dường như tâm
hồn chị luôn phẳng lặng. Sự bình an anh từng coi thường lại trở thành nỗi khát
khao. Anh thử cố tìm một đức tin như chị để bấu víu. Nhưng có lẽ đức tin không
phải là cái gì cụ thể đang chờ sẵn đâu đó để anh tìm thấy và chiếm hữu.
Bỏ cuộc kiếm tìm Thượng Đế, anh nghĩ về những người
ruột thịt của mình. Tuổi trẻ hiếu thắng và có phần ngạo mạn, bấy lâu anh là kẻ quá
đỗi lạnh lùng, ương bướng trong ánh mắt quyến thuộc. Anh hiểu mình không thể
rời khỏi cuộc đời này mà không kịp bày tỏ với những người thương yêu anh rằng
anh cũng rất thương yêu họ, cho dù anh cứng lòng rắn dạ, khó bộc lộ tình cảm bằng
cử chỉ hay lời nói như phần đông người khác.
Chị họ thăm anh bên giường bệnh, nhẫn nại nghe anh thổ
lộ nỗi niềm:
- Tôi thật sự
hối tiếc ngần ấy năm qua đã không chia sẻ với cha mẹ, chị em trong nhà rằng tôi
thương yêu mọi người. Đóng vai kẻ lãnh đạm, tôi coi khinh mọi biểu lộ tình cảm
ủy mị. Đến chừng thắng được lòng kiêu ngạo và mở lòng mình ra, tôi khám phá sức
huyền diệu của tình thương yêu và chứa chan hạnh phúc khi biết mọi người thương
yêu tôi nhiều hơn tôi tưởng. Và chị biết không? Thế rồi bất chợt một hôm tôi
cảm nhận thật rõ rằng Thượng Đế đang ở bên tôi. Sau đó tôi rất nhớ chị, nhớ câu
chị nói vói theo buổi ấy…
Rút khăn giấy dịu dàng thấm những giọt lệ lặng lẽ lăn
trên gò má hốc hác của anh, chị nhỏ nhẹ:
- Thượng Đế có cách riêng để ta tìm thấy Ngài. Cậu
tìm thấy Ngài ở tình thương vì Thượng Đế là tình thương.([1])
30-10-2007
Huệ Khải
CGvDT số 1631, ngày 02-11-2007
Nhịp Cầu Tương Tri. Hà Nội: Nxb Tôn Giáo,
2013, tr. 49-50.