CÔ GIÁO CŨ
Đây là chuyện tôi nghe:
Suốt bốn năm đầu cấp trung học anh học Văn với một cô
giáo trẻ. Dạy rất giỏi mà cũng rất nghiêm khắc. Thương tất cả học trò, nhưng riêng
đối với anh, cô dành một cảm tình đặc biệt.
Hôm ấy, anh không nhớ ra duyên cớ, đứa bạn cùng lớp
hỏi:
- Thưa cô, cô nghĩ gì về người Do Thái?
Cô điềm đạm đáp:
- Cô yêu người Do
Thái. Chúa Cứu Thế của cô là người Do Thái.
Sau đó, lúc có
dịp đi ngang qua bàn cô, anh dừng lại, nói khẽ:
- Đức Giêsu cũng là Chúa Cứu Thế của em.
- Cô biết.
- Ủa! Sao cô biết?
Cô mỉm cười.
Trong cuộc thi hùng biện nhà trường tổ chức hàng năm,
cô rèn anh rất kỹ. Cô nói rõ chỉ muốn anh chiến thắng. Hai năm liền anh chiếm
giải. Cô khuyên:
- Kiêu hãnh khiến Luxiphe bị hất ra khỏi Thiên Đàng.
Hồi ấy anh nghĩ mình sẽ làm một nhà khoa học, nhưng
cô khuyên anh hãy làm nhà truyền giáo. Đó cũng là lý do cô tận tụy rèn luyện
anh thi hùng biện. Sau này, có lần cô bảo anh:
- Thượng Đế thật sự có thể dùng em nếu em luôn giữ
mình là chiếc bình chứa tinh khiết.
Năm anh tốt nghiệp trung học cũng là lúc cô rời
trường chuyển đi nơi khác để học lấy bằng tiến sĩ. Cô không dự lễ tốt nghiệp
của anh nhưng gửi thư khen ngợi. Ngày lấy chồng, cô cũng gửi thiệp báo tin. Anh
bất cẩn, làm mất tấm thiệp ấy, mất địa chỉ mới của cô, và rồi mất luôn liên
lạc.
Khi đã trở thành nhà truyền giáo, anh luôn khao khát
mong có cơ hội gặp lại cô. Để được thổ lộ với cô lòng biết ơn sâu đậm mà chưa
bao giờ anh bày tỏ. Mấy năm học đó cô đã dưỡng nuôi anh phần tâm linh, góp phần
rèn luyện cho anh thành người hữu dụng để Thượng Đế sai phái. Và anh nhớ hoài
lá thư cô viết để an ủi khi anh bại trận trong kỳ thi hùng biện năm thứ ba:
“Nếu em không
đoạt được giải thưởng dẫu em biết mình xứng đáng thì cũng đừng thất vọng.
Thượng Đế biết khi nào em thật sự xứng đáng.
Trên thế gian này
không phải người tốt nào cũng được tôn vinh, bởi lẽ khi người đời khen thưởng
ai, vẫn có quá nhiều điều họ nào hiểu hết.
Thế nên mỗi khi em
thất bại hay nghĩ rằng mình thua đậm, hãy nhớ rằng Chúa Cứu Thế của ta toàn
thiện toàn mỹ biết bao, thế mà phần thưởng của Ngài lại là cây thánh giá.
Và hãy nhớ giùm, hỡi
người bạn nhỏ của cô, khi em đi qua cõi đời này và chịu đựng tất cả những xung
đột cũng như tội lỗi của thế gian, em sẽ là người chiến thắng nếu như em biết
làm Chúa vui lòng.” ([1])
14-5-2008
Huệ Khải
CGvDT số 1657, ngày 16-5-2008
Nhịp
Cầu Tương Tri. Hà Nội: Nxb Tôn Giáo, 2013, tr. 59-60.