Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2018

4. Ý CAO TÌNH ĐẸP / TẤM LÒNG MỘT NGƯỜI THẦY



Có vài quyển sách in giấy tái sinh, đen đủi, thô ráp, con chữ lờ mờ nhỏ xíu, dấu tích một thời khó khăn xa cũ, nhưng bạn không hề muốn thay thế bằng ấn bản mới mấy năm sau này, dù giấy trắng đẹp hơn, chữ in rõ ràng sắc sảo hơn, bìa ngoài màu sắc bắt mắt hơn. Xếp trên kệ chung với những quyển sách ấn loát mỹ thuật thời nay, quyển sách cũ kỹ năm xưa khác chi chú cừu đen lạc lõng giữa đàn cừu trắng. Vậy mà bạn nhất định giữ gìn nó cẩn thận, cũng là giữ một kỷ niệm trong đời. Với tôi, Ý Cao Tình Đẹp của nhà văn Nguyễn Hiến Lê là trường hợp như thế.
Bản in đầu ở Sài Gòn trước 1975 tôi không có, chỉ mua được bản do nhà xuất bản Trẻ in lại lần thứ nhất vào tháng 3-1989. Dòng mực tươi xanh ghi đậm nét ở đầu lời Tựa nơi trang 5 giúp tôi xác định ngày mua là 24 tháng đó. Nghĩa là sách vừa phát hành không lâu. Sáng Thứ Sáu hôm ấy, sau giờ đứng lớp ở ngôi trường nằm trên đường Phan Đình Phùng,([1]) lững thững ra hiệu sách nhỏ gần ngã tư Phú Nhuận, cách chỗ dạy học mấy căn nhà và vài cửa tiệm, tôi tình cờ bắt gặp tập truyện dịch dày chưa tới 200 trang do nhà văn Nguyễn Hiến Lê tuyển chọn trong non hai mươi năm.
Chỉ có ba mươi bốn câu chuyện ngắn gọn, những chuyện người thật việc thật mà tác giả hầu hết không phải là nhà văn, không cùng quốc tịch. Chuyện chủ yếu xoay quanh những vặt vãnh trong cuộc sống bình thường của một em bé bán rong, một anh lính đi nuôi bệnh, một thầy tu lăn lóc với kẻ bần cùng, một chàng trai sa cơ lỡ vận, một ông bố đắm tàu, một khách du lịch, một thiếu nữ cụt tay, một chiến sĩ ngoài mặt trận, một trò trường tiểu học, v.v... Vậy mà tất cả đều cùng toát lên một ý cao tình đẹp thâm trầm. Cả quyển truyện là bản đồng ca truyền cảm đến rơi lệ của những tâm hồn nhân bản, làm ta vững tin vào khả năng vô tận ở chính mỗi người chúng ta, vững tin vào giá trị bền bỉ muôn thuở muôn phương của lòng nhân ái, của tính thiện bất kể tuổi tác ngành nghề, màu da sắc tóc, văn hóa ngữ ngôn...
Đọc đi đọc lại Ý Cao Tình Đẹp tôi bỗng nảy sinh ý nghĩ: Chuyện người thật việc thật như thế này lẽ đâu chỉ có ngần ấy, sao mình không thử nối tiếp công việc của nhà văn Nguyễn Hiến Lê đem hương sắc bốn phương góp phần hòa điệu văn hóa đạo đức truyền thống nước nhà. Một bài luân lý khô khan nặng tính giáo điều chẳng ai thèm xem, nhưng một câu chuyện đơn sơ chân thật lay động tận sâu thẳm lòng người thì ai cũng muốn đọc, muốn nhớ, muốn truyền trao người khác.
Thế là tôi bắt đầu lưu ý tuyển dịch. Phạm vi phong phú của Ý Cao Tình Đẹp trải rộng khá nhiều mặt giữa đời thường, trái lại tôi tích lũy dần dần theo từng chủ điểm riêng biệt. Trong khoảng mười năm (tính tới năm 2003), với định hướng ấy, lần lượt từng mẩu chuyện nhỏ được đều đặn đăng trên tạp chí Yêu Trẻ; sau đó được gom lại gởi nhà xuất bản Trẻ và nhà xuất bản Giáo Dục in thành tám tập mỏng, xoay quanh bốn mối quan hệ: cha và con, mẹ và con, thầy và trò, người và người. Vài quyển trong số đó đã in lại khá đều đặn. Ba quyển nằm trong danh mục hơn hai trăm nhan đề mà Bộ Giáo Dục có công văn liệt kê cho học sinh trường phổ thông đọc. Nhờ sự đồng cảm của cô Nguyễn Hướng Dương (1971-2018), Thư Viện Sách Nói Dành Cho Người Mù đã tuyển lấy một số nhan đề rồi tổ chức đọc sách và ghi âm vào băng cát-xét, dĩa CD để phục vụ miễn phí những người khiếm thị.
Nhờ những tập truyện dần dần hình thành từ nguồn cảm hứng sau khi đọc Ý Cao Tình Đẹp, tôi vui sướng có thêm các bạn quý gần xa, nhất là một vài bạn văn bậc đàn anh với những lịch duyệt dày dặn từ trước năm 1975 (khi tôi hãy còn là chú học trò nhỏ). Quả thật, nhờ vậy tôi được khích lệ, và thêm nhẫn nại với nỗi đam mê viết lách từ thuở bé. Mối thiện duyên này khiến tôi nhớ lời thầy Tăng Tử (Luận Ngữ, 12:24): Dĩ văn hội hữu, dĩ hữu phụ nhân. 以文會友, 以友輔仁. (Dùng văn chương hp bn, dùng bn giúp nuôi lớn đc nhân.)
Mỗi khi ai đó nói với tôi về hiệu ứng tốt đẹp mà các bản sách tôi dịch đem đến cho họ, an ủi họ, và củng cố niềm tin của họ vào những giá trị nhân bản bất biến giữa cuộc sống phù hoa, thật hư điên đảo, thì tôi không khỏi chạnh nhớ Ý Cao Tình Đẹp của nhà văn Nguyễn Hiến Lê.([2])
Phải, tôi mang ơn thầy, mang ơn thầy nhiều lắm.
Phú Nhuận, 30-10-2018
(Sau khi xem lại bản in tháng 10-2003,
có chút sửa chữa, viết thêm vài chi tiết nhỏ nhặt.)
HUỆ KHẢI



([1]) Theo Nguyễn Đình Tư: Từ năm 1954 là đường Võ Di Nguy, đến ngày 04-4-1985 đổi tên là đường Phan Đình Phùng.
([2]) Khi chủ biên Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo, tôi đã in trong Tủ Sách Văn Học Đại Đạo bốn nhan đề: Sống Đẹp Là Sống Đạo, Cao Cao Dáng Núi, Ai Đo Lòng Biển, Gởi Lại Cho Đời (Hà Nội: Nxb Hồng Đức, 2017, 2018). Các sách này cũng là quả ngọt gặt hái từ cái nhân lành năm nao: Ý Cao Tình Đẹp.



 Quý đạo hữu gần xa muốn nhận các kinh sách do Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo xuất bản, được gởi biếu qua bưu điện, xin vui lòng gởi e-mail về: daidaovanuyen@gmail.com
Và xin quý đạo hữu hoan hỷ trả giúp cước phí cho bưu điện ngay khi nhận được sách biếu.
Ban Ấn Tống trân trọng cảm ơn quý đạo hữu.