CHUYỆN CON KÉT
Đây là
chuyện tôi nghe:
Lái buôn
nọ bấy lâu nay nuôi một con két rất đẹp, chẳng những nói giỏi mà còn hát hay
nữa. Thế nên ông ta rất quý, chăm sóc kỹ lưỡng. Tuy nhiên, bị nhốt trong lồng
son, con két rất buồn vì nhớ bầu trời tự do và đồng loại.
Một hôm, trước
khi qua Ấn Độ buôn bán, lái buôn ân cần hỏi mọi người trong nhà thích món gì,
ông sẽ tìm mua về làm quà. Dĩ nhiên, ông không quên hỏi ý con két yêu quý. Nó
đáp:
- Xin ông vào rừng, tìm một bầy két, gởi lời tôi thăm hỏi chúng nó. Nói
là tôi rất nhớ chúng và chỉ mong có ngày sớm gặp lại nhau.
Việc buôn
bán ở Ấn Độ kết thúc mỹ mãn, lái buôn bắt đầu đi tìm các thứ mua về làm quà
tặng người thân trong nhà. Cuối cùng, ông ta chịu khó vào rừng, tìm kiếm mãi
rồi cũng gặp đàn két đang đậu trên một cành cao. Ông mau mắn nhắc lại những lời
con két ông nuôi nhờ cậy.
Vừa nghe
xong lời nhắn ấy, một con két trong đàn bỗng rùng mình, rồi rơi phịch xuống đất
như trái cây chín rụng. Nhìn con két nằm bất động, ông lái buôn sửng sốt, nghĩ
rằng lời nhắn của con két nhà ông ắt hẳn chứa đựng sức mạnh huyền bí nào đó.
Về đến
nhà, ông lần lượt phân phát quà tặng cho từng người. Tới lượt con két, ông đứng
bên lồng và thuật lại đầu đuôi những gì ông đã chứng kiến. Lạ thay! Vừa nghe
xong, con két ông nuôi bỗng rùng mình, rồi cũng ngã lăn quay ra.
Lái buôn
chết điếng, buồn tiếc đứt ruột. Ông mở lồng, cầm xác chim mang ra sân, đặt nhẹ
xuống đất. Ông vừa định quay vào tìm cái xẻng đào lỗ chôn con két yêu quý thì
nó bỗng cục cựa, rồi bay vút lên một cành cao gần đó.
Lái buôn
sững sờ, ngước lên nhìn, lặng cả người. Cố lấy lại bình tĩnh, ông hỏi:
- Bí mật
lời nhắn nhe thăm hỏi của mi là gì?
- Con két
trong rừng Ấn Độ bày mưu cho tôi phải giả chết mới được tự do. Tôi còn sống,
còn biết nói năng ca hát giúp vui cho ông thì không bao giờ được hưởng tự do.
Tài năng của tôi mãi mãi là tù ngục đời tôi.
Dứt lời,
nó vỗ cánh vù mất dạng.
Dụ ngôn
này khiến ta nhớ một tích chép trong Nam Hoa Kinh, thiên Sơn Mộc (cây trên núi). Chuyện
kể rằng ngày nọ Trang Tử và nhóm học trò đi chơi núi, và thấy một cây lớn, cành
lá sum sê. Một tiều phu đứng bên cạnh, ngắm nghía nó một lúc rồi lắc đầu, bỏ
đi. Trang Tử liền chặn lại, hỏi tại sao không đốn. Tiều phu trả lời:
- Tuy to lớn nhưng chẳng dùng được vào việc gì hết!
Trang Tử gục gặc đầu, quay sang bảo học trò:
- Nhờ vô dụng mà nó được sống.
HUỆ KHẢI
18-4-2012
CGvDT số 1854, ngày
20-4-2012► Quý đạo hữu gần xa muốn nhận các kinh sách do Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo xuất bản, được gởi biếu qua bưu điện, xin vui lòng gởi e-mail về: daidaovanuyen@gmail.com
Và xin quý đạo hữu hoan hỷ trả giúp cước phí cho bưu điện ngay khi nhận được sách biếu.
Ban Ấn Tống trân trọng cảm ơn quý
đạo hữu.