Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2019

4. NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY


4. NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY


Hôm sau ông nhổm dậy khi trời chưa hửng sáng. Đọc kinh xong, ông nhóm lửa, nấu món canh bắp cải và cháo lúa mạch. Rồi ông đun nước pha trà, choàng lên người tấm tạp dề, đoạn ngồi xuống làm việc bên cửa sổ. Trong lúc ngồi làm việc Mác-tin suy tư về chuyện xảy ra đêm qua. Lúc thì ông thấy dường như mộng mị, lúc thì ông cho rằng thật sự có nghe giọng nói đó.
Thế là ông ngồi bên cửa sổ, ngó ra đường nhiều hơn làm việc. Mỗi khi ai đi qua mang giày lạ thì ông rướn người và ngước lên nhìn, để chẳng những thấy đôi chân mà còn cả khuôn mặt họ nữa. Một người khuân vác xỏ đôi ủng mới bằng nỉ, kế đến là người xách nước. Lúc này có người lính già giải ngũ cầm xẻng tới gần cửa sổ. Nhìn đôi ủng bèo nhèo thì Mác-tin biết là ông ta, hiện đang được một nhà buôn trong khu phố thương tình cho ở nhờ. Lão cựu binh bắt đầu dọn tuyết trước cửa sổ nhà Mác-tin. Ông đưa mắt nhìn lão rồi tiếp tục công việc.
Mác-tin tức cười cho óc tưởng tượng của ông: “Mình hẳn mụ mị vì tuổi tác. Lão đi tới dọn tuyết mà mình ngỡ đâu Thầy Giê-su ghé thăm. Mình rõ là ông già lẩm cẩm!”
Tuy nhiên sau khoảng chục mũi khâu Mác-tin cảm thấy thôi thúc phải nhìn ra cửa sổ lần nữa, và bắt gặp lão cựu binh đã dựa cây xẻng vào tường, đang nghỉ mệt hay là ráng làm cho ấm người. Lão đâu còn dẻo dai nữa, và rõ ràng không đủ sức dọn tuyết.
Mác-tin nghĩ: “Nếu mình mời lão ghé vào uống chút trà thì sao nhỉ? Ấm nước vừa mới sôi.”
Ông găm mũi dùi vào chỗ của nó, đứng dậy, đặt ấm nước lên bàn, rồi pha trà. Kế đó ông gõ gõ mấy ngón tay lên cửa sổ. Lão cựu binh quay lại và đi tới cửa sổ. Mác-tin ngoắc ngoắc ra dấu mời lão bước vào, rồi đích thân ra mở cửa.
Mác-tin nói:
- Vào đi ông, và làm ấm người một chút. Chắc chắn ông đang lạnh.
Khách đáp:
- Cầu Trời ban phước cho ông. Quả thật xương cốt tôi ê ẩm, rêm nhức hết cả rồi.
Ông ta đi vào, trước hết là rũ tuyết, và để khỏi vấy bẩn sàn nhà nên bắt đầu chùi chân, nhưng khi làm thế thì loạng choạng, chực ngã.
Mác-tin nói:
- Đừng bận lòng chùi chân. Tôi sẽ lau sàn. Việc đó làm hằng ngày mà. Lại đây, bạn ơi, hãy ngồi xuống uống chút trà.


Rót đầy hai ly, Mác-tin đưa một ly cho khách, và sớt ly của mình ra dĩa lót, bắt đầu thổi cho nguội.
Khách uống cạn, xong úp ly xuống, đặt miếng đường ăn dở lên đó. Lão mở lời cảm ơn, nhưng rõ ràng sẽ vui lòng uống thêm chút nữa.
- Uống ly nữa nhé!
Mác-tin nói vậy và lại rót đầy hai ly, nhưng trong khi uống trà ông cứ nhìn ra đường.
Khách hỏi:
- Ông đang ngóng ai à?
- Tôi đang ngóng ai hả? Này, tôi lấy làm mắc cỡ mà kể ông nghe. Tôi thật sự chẳng mong ngóng ai hết, nhưng tối qua tôi nghe điều gì đó mà không sao dứt nó ra khỏi đầu óc. Là lời báo mộng hay chỉ là óc tưởng tượng, tôi chẳng thể nói được. Bạn ơi, ông biết đấy, tối qua tôi đang đọc Phúc Âm chép về Thầy Giê-su, Thầy chịu đau khổ ra sao, đi khắp nơi thế nào. Tôi dám nói ông có nghe kể rồi.
Khách đáp:
- Tôi có nghe kể, nhưng không biết đọc vì mù chữ.
- Ông biết đấy, tôi đang đọc chỗ kể chuyện Thầy tới nhà một người Pha-ri-sêu mà chủ nhà tiếp đãi quá lơ là. Bạn à, đọc tới chỗ đó, tôi bèn giả thử nếu Thầy ghé nhà một kẻ như chính tôi đây, thì tôi nên tiếp đón Thầy ra sao cho đúng phép. Bạn à, đang suy nghĩ như vậy thì tôi bắt đầu ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng tôi nghe ai đó kêu tên mình. Tôi thức dậy và nghĩ rằng có nghe tiếng người nào rỉ tai: “Hãy đợi Thầy; mai Thầy tới.” Tôi nghe như vậy hai lần. Nói thật với ông nhé, nó in sâu trong đầu tôi đến nỗi dù tự thấy ngượng mà tôi vẫn cứ đang trông đang ngóng Thầy tới nhà mình.
Khách lắc đầu nhưng làm thinh, uống cạn ly trà, và úp ly xuống; tuy nhiên Mác-tin lật ngửa ly lên, lại rót đầy trà cho khách.
- Đây, uống thêm ly nữa đi ông, trời lạnh mà. Tôi cũng nghĩ, Thầy đi mọi nơi và không rẻ rúng một ai, nhưng Thầy chủ yếu đến với những người bình dân. Thầy đi với những người chất phác, mộc mạc, và chọn tông đồ trong số những ai như chúng ta, các thợ thuyền giống tụi mình, tội lỗi như bọn mình. Thầy bảo: Ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên, còn ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống. Các con gọi Thầy là Chúa, mà Thầy lại đi rửa chân các con. Ai muốn đứng đầu thì hãy phục vụ hết thảy mọi người. Phúc thay cho những ai có tâm hồn nghèo khó, khiêm hạ, ôn hòa và nhân đức.
Khách quên cả uống trà. Ông già rồi, lại mau nước mắt, trong lúc ngồi lắng nghe Mác-tin nói, những giọt lệ cứ tuôn dài xuống hai gò má khô héo.
Mác-tin mời:
- Nào, uống thêm chút nữa nhé.
Nhưng khách làm dấu thánh giá trước ngực tỏ lòng tôn kính, cảm ơn chủ nhà, đẩy ly của mình qua một bên, rồi đứng lên. Ông lão nói:
- Cảm ơn ông, Mác-tin. Ông đãi tôi trà ngon mà còn xoa dịu cả thể xác lẫn tâm hồn tôi.
Mác-tin đáp:
- Có chi đâu. Dịp khác mời ông lại ghé nhà nhé. Tôi vui lòng đón tiếp.
[Còn tiếp]
LEV TOLSTOY (Mạc Tư Khoa,1885)
HUỆ KHẢI (Nhiêu Lộc, 2019)
Trích NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY. Hà Nội: Nxb Hồng Đức, 2019.
Quyển 128 trong tủ sách VĂN HỌC ĐẠI ĐẠO
Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo thực hiện (2.000 bản in)