6. NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY
Sau khi khách đi
rồi, Mác-tin ăn chút canh bắp cải, dọn dẹp bàn, và lại ngồi xuống làm việc. Ông
chẳng quên ô cửa sổ đâu, mỗi lần có bóng người hắt lên đó, ông liền ngước lên nhìn
để biết ai đi qua. Người quen kẻ lạ đều có mà chẳng ai đáng chú ý.
Một lúc sau ông
thấy bà lão bán táo đứng ngay trước cửa sổ. Bà xách một giỏ lớn, bên trong
dường như chỉ còn sót một ít, rõ ràng đã bán gần hết hàng. Trên lưng là một bao
đầy dăm bào, gỗ vụn mà bà quảy về nhà. Chắc chắn bà nhặt nhạnh đâu đó, ở nơi
đang có xây cất. Hiển nhiên bị đau vì cái bao cấn lưng, nên bà muốn đổi qua vai
bên kia. Thế là bà hạ cái bao và giỏ trái cây xuống mặt đường. Trong khi bà xóc
xóc mớ dăm bào và gỗ vụn trong bao, thì có thằng bé đội nón kết te tua bổ nhào
tới, chộp nhanh một quả trong giỏ táo, và bỏ chạy; nhưng đã chú ý thấy, bà quay
phắt lại, túm được tay áo kẻ cắp. Nó vùng vẫy, cố thoát thân, còn bà lấy cả hai
bàn tay ghì cứng, hất nón kết văng khỏi đầu nó và xoắn chặt chỏm tóc. Thằng bé
hét lên, bà thì mắng chửi. Mác-tin buông dùi, chẳng kịp găm nó vào đúng chỗ,
phóng vội ra cửa, vấp phải mấy bậc thềm, rơi cả mắt kính. Ông chạy ra đường. Bà
lão đang kéo tóc thằng bé, vừa mắng nhiếc vừa hăm he lôi nó tới cảnh sát. Nó
vùng vẫy và cự cãi:
- Tôi không có
lấy. Sao đánh tôi? Buông ra!
Giữ bàn tay thằng
bé, Mác-tin nói:
- Tha nó đi, bà ơi.
Vì Chúa, hãy tha nó.
- Tôi sẽ đem thằng
ranh con này tới cảnh sát.
Mác-tin năn nỉ:
- Tha nó đi, bà ơi.
Nó sẽ chẳng tái phạm đâu. Vì Chúa, hãy tha nó.
Bà lão bỏ tay ra,
thằng bé chực chạy, nhưng Mác-tin chặn lại. Ông bảo:
- Hãy xin lỗi bà và
đừng tái phạm. Ông nhìn thấy cháu lấy quả táo mà.
Thằng bé bắt đầu
khóc và xin lỗi.
- Vậy là tốt. Đây,
ông cho cháu.
Lấy trong giỏ ra một
quả, Mác-tin đưa thằng bé, rồi quay sang bà lão:
- Tôi sẽ trả tiền
cho bà.
- Ông làm như vậy
bọn trẻ ranh sẽ hư hết. Thằng nhãi này đáng đánh đòn để nó nhớ cả tuần.
Mác-tin đáp:
- Ôi, bà ơi, đó là
cách của chúng ta, không phải cách của Thượng Đế. Nếu nó đáng bị đánh đòn vì ăn
cắp một quả táo, thì chúng ta đáng bị phạt ra sao vì tội lỗi chúng ta gây tạo?
Bà lão lặng thinh.
Mác-tin nói :
- Thượng Đế luôn tha
thứ chúng ta, bằng không chúng ta sẽ không được xá tội. Hãy tha thứ mọi người,
mà nhất là một đứa trẻ nông nỗi.
Bà lão gục gặc đầu
và thở dài:
- Ông nói đúng,
nhưng đám trẻ bây giờ hư hỏng thấy sợ!
Mác-tin đáp:
- Vậy thì bọn già
chúng mình phải dạy cho lũ trẻ biết đường ngay nẻo chánh.
Ám chỉ thằng bé, bà
nói:
- Dĩ nhiên chỉ vì
trẻ còn dại dột. Xin Thượng Đế cứu giúp nó.
Bà lão chực quảy cái
bao lên vai thì thằng bé nhảy phóc tới, liến láu:
- Để con mang giúp
ngoại. Con đi đường đó mà, ngoại.
Bà lão gật đầu, đưa
cái bao cho nó, rồi cả hai cùng đi xuống cuối đường. Bà quên đòi Mác-tin đền
tiền trái táo. Mác-tin đứng nhìn theo một già một trẻ sóng bước bên nhau.
[Còn tiếp]
LEV TOLSTOY (Mạc Tư Khoa,1885)
HUỆ KHẢI (Nhiêu Lộc, 2019)
Trích NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY. Hà Nội: Nxb Hồng Đức, 2019.
Quyển 128 trong tủ sách VĂN HỌC ĐẠI ĐẠO
Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách
Đại Đạo thực hiện (2.000 bản in)