Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2019

5. NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY


5. NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY


Khách rời khỏi rồi, Mác-tin rót nốt chỗ trà còn lại uống cạn. Sau đó ông dọn dẹp bộ đồ trà và ngồi xuống chỗ làm việc, khâu chỗ nối ở mặt sau một chiếc ủng. Đang khi tay luồn mũi kim, rút sợi chỉ, thì mắt ông cứ nhìn ra cửa sổ, ngóng đợi Thầy Giê-su, tâm trí nghĩ về Thầy và các việc Thầy làm. Trong đầu ông đầy ắp những lời Thầy dạy.
Hai anh lính bước ngang qua, kế tiếp là ông chủ nhà hàng xóm, rồi tới ông thợ lò bánh mì. Tất cả đều đi khuất. Lúc đó xuất hiện một chị mang vớ len xỏ chân trong đôi giày nhà nông. Chị đi qua cửa sổ, nhưng dừng lại bên tường. Mác-tin ngước nhìn qua ô cửa sổ, thấy chị lạ mặt, y phục nghèo khổ, hai tay ẵm con. Chị nép bên tường, đưa lưng về hướng gió, cố che đậy cho con thơ mặc dầu chị hầu như chẳng có gì để bao bọc lấy trẻ. Chị chỉ mặc phong phanh manh áo mùa hè nhàu nhò, sờn cũ. Xuyên qua cửa sổ Mác-tin nghe tiếng đứa bé khóc, người mẹ cố dỗ dành nhưng chẳng ăn thua gì. Mác-tin đứng dậy, đi ra cửa, bước lên bậc thềm, cất tiếng gọi:
- Cháu ơi, cháu! Bác gọi cháu đó!
Nghe kêu, chị xoay người lại.
- Sao cháu đứng đó ẵm con ngoài trời lạnh? Hãy vào đây. Cháu có thể ủ cho em bé tốt hơn trong chỗ ấm áp. Đi lối này nè cháu.
Ngạc nhiên nhìn ông lão mặc tạp dề, đôi tròng kính gắn trên mũi, đang lên tiếng gọi mình, nhưng chị cũng theo chân ông đi vào nhà.
Hai người bước xuống mấy bậc thềm, đi vào căn phòng nhỏ, và ông lão đưa chị tới bên giường.
- Đó, cháu ngồi xuống đi, gần lò sưởi. Cháu hãy hơ ấm, và cho con bú.
- Có chút sữa nào đâu, bác! Từ sớm tới giờ cháu chẳng có miếng gì bỏ vô bụng hết!
Nói vậy chớ chị cũng kê miệng con vào ngực.
Mác-tin lắc đầu. Ông mang ra cái tô và ít bánh mì. Rồi mở cửa lò hấp, ông trút một ít canh bắp cải vào tô. Ông cũng lấy ra nồi cháo lúa mạch, nhưng cháo chưa nhừ nên ông trải khăn bàn và dọn canh với bánh mì.
- Ngồi xuống ăn đi cháu. Để bác trông em bé giùm cho. May phúc là bác cũng có con nên biết cách săn sóc trẻ nhỏ.
Chị làm dấu thánh giá và ngồi vào bàn, bắt đầu ăn, còn Mác-tin đặt em bé lên giường, ngồi kế bên. Miệng ông kêu chụt chụt để dỗ bé con, nhưng vì móm nên làm không khéo và bé khóc hoài. Mác-tin bèn lấy ngón tay khều nhẹ vào người bé, đưa ngón tay vào gần môi bé rồi rụt nhanh lại, cứ đưa tới và rụt lui như vậy. Ông không để cho bé ngậm trúng đầu ngón tay đen đủi, dính đầy sáp đánh giày. Vậy mà em bé nín khóc, đưa mắt nhìn theo ngón tay, rồi bật cười. Mác-tin thấy lòng mình khoan khoái lắm.
Người mẹ vừa ăn vừa kể lể thân phận:
- Chồng cháu đi lính. Họ điều ảnh đi đâu mất tiêu, biệt tăm biệt tích cả tám tháng trời. Từ đó tới nay cháu bặt tin ảnh. Trước đây cháu có nghề nấu ăn, nhưng khi sanh con thì họ cho nghỉ việc. Ba tháng qua cháu ráng hết sức mà không tìm ra chỗ làm nào khác, đành bán hết mọi thứ để đổi lấy miếng ăn miếng uống. Cháu thử xin làm vú em, nhưng không ai mướn. Họ nói cháu còm cõi, bộ dạng như chết đói. Cháu vừa gặp vợ ông thương gia. Một chị người làng chúng cháu đang giúp việc cho bà ấy và bà đã nhận lời cho cháu vào làm. Tưởng đâu cuối cùng cũng ổn thỏa, nào ngờ bà ấy bảo cháu tuần sau hãy tới. Cháu ở cách xa bà ấy mà lại mệt đuối rồi, con cháu thì khát sữa, tội nghiệp nó. May mà bà chủ nhà thương tình cho mẹ con cháu ở nhờ khỏi trả tiền, bằng không cháu chẳng biết tính sao.
Mác-tin thở dài hỏi:
- Cháu không có áo ấm nào à?
Chị đáp:
- Có sao được, bác! Hôm qua còn cái khăn quàng cuối cùng cháu cũng đem cầm lấy sáu xu rồi.
Rồi chị tới bồng con. Mác-tin đứng lên. Ông đi tới xem mấy món đang treo trên tường và lấy xuống tấm áo khoác cũ. Ông nói:
- Đây nè, cháu. Tuy cũ sờn rồi nhưng nó sẽ giúp cháu ủ ấm em bé bên trong.
Chị nhìn tấm áo, rồi nhìn ông lão, đưa tay đón nhận, òa khóc. Mác-tin quay đi, mò mẫm dưới gầm giường và kéo ra chiếc rương nhỏ. Ông sờ soạng tìm món gì đó trong rương, sau đó quay lại ngồi đối diện người mẹ. Chị nói:


- Cầu Chúa phù hộ bác. Ắt hẳn là Chúa Ki-tô dắt cháu tới cửa sổ nhà bác, bằng không con trai cháu sẽ chết cóng. Hồi cháu mới ra khỏi nhà, trời còn ấm, bây giờ thì trở nên lạnh buốt. Ắt hẳn Chúa Ki-tô đã xui khiến bác nhìn ra cửa sổ và thương xót cháu nghèo nàn, khốn khổ.
Mác-tin mỉm cười nói:
- Hoàn toàn đúng. Chính Thầy Giê-su xui khiến bác đấy cháu. Đâu phải chỉ là tình cờ mà bác ngó ra đường.
Rồi ông kể cho chị biết về chuyện mộng mị, về việc ông nghe Thầy hứa hôm nay sẽ ghé nhà.
- Ai biết được, bác nhỉ? Mọi chuyện đều có thể mà.
Chị đứng lên, choàng áo khoác lên vai, phủ kín cả người hai mẹ con. Rồi cúi đầu, chị cảm ơn Mác-tin lần nữa.
- Vì Chúa, cháu hãy cầm cái này.
Mác-tin nói và đưa chị sáu xu để chuộc lại khăn quàng. Chị làm dấu thánh giá, Mác-tin cũng làm như vậy và tiễn chị ra về.
[Còn tiếp]
LEV TOLSTOY (Mạc Tư Khoa,1885)
HUỆ KHẢI (Nhiêu Lộc, 2019)
Trích NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY. Hà Nội: Nxb Hồng Đức, 2019.
Quyển 128 trong tủ sách VĂN HỌC ĐẠI ĐẠO
Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo thực hiện (2.000 bản in)