ĐÔI
HÀI GIÁNG SINH
Nhà thơ Mỹ John Greenleaf
Whittier
(1807-1892) có viết bốn câu tôi dịch như sau:
Phải đâu chỉ dịp
Giáng Sinh
Mà quanh năm suốt
tháng
Niềm vui bạn trao
người khác
Dẫu nhà thơ bác ái danh tiếng nói đúng, nhưng theo lẽ thường thì Giáng Sinh vẫn cứ là
cơ hội rất tốt để con người thế gian dễ mở lòng mình hơn.
Đây là chuyện tôi nghe:
Năm ấy, trước Giáng Sinh bốn ngày, chị Helga Schmidt
kiên nhẫn đứng xếp hàng chờ tới lượt được tính tiền để rồi có thể thở phào đẩy
chiếc xe đầy ắp hàng của chị thoát ra khỏi siêu thị ngộp hơi người mua mua sắm
sắm.
Đứng trước mặt chị là hai cháu bé. Cậu trai ước chừng
lên năm lên sáu, còn cô em chắc nhỏ hơn một, hai tuổi. Thoáng nhìn qua quần áo
và đầu cổ tóc tai hai cháu, chị đoán cha mẹ chúng ắt hẳn đang trong cảnh bần
hàn, túng thiếu.
Cô bé cẩn thận giữ trong hai bàn tay nhỏ nhắn đôi hài,
cỡ của người lớn, loại để mang trong nhà. Lớp kim nhũ mạ bên ngoài phản chiếu
ánh đèn nhả ra những tia nhỏ lấp lánh, vui mắt. Nhạc Giáng Sinh thánh thót du
dương trong siêu thị, cô bé hồn nhiên hát theo, sai nhịp lạc điệu, nhưng có hề
chi, vì tâm hồn bé bỏng ấy rõ ràng đang sung sướng lắm.
Đợi mãi rồi cũng tới lượt hai khách hàng
nhỏ. Nét mặt hãnh diện, bé gái trịnh trọng đặt đôi hài lên mặt quầy. Cô thâu
ngân dùng đèn chiếu quét mã vạch rồi nói như phán:
- Sáu đô chín xu!
Bé trai sục tay vào túi, moi ra một nắm tiền cắc và
tiền giấy nhàu nhò. Chỉ đếm vỏn vẹn được ba đô mười hai xu. Là vai anh, kẻ có
quyền quyết định, cậu dõng dạc bảo cô em:
- Bỏ lại thôi. Khi khác mình trở lại.
Cô em ngúng nguẩy, giọng phụng phịu pha nước mắt:
- Không chịu đâu! Em biết Chúa sẽ thích đôi hài này.
Cậu bé dỗ dành:
- Đừng khóc. Để anh về kiếm thêm tiền. Có thể mai
mình quay lại.
Bọn trẻ cũng như chị đã phải xếp hàng đứng chờ đợi
mỏi cả chân. Không lẽ để chúng ra về tay không? Vả lại, Giáng Sinh tới rồi.
Thật nhanh, chị lấy ra ba đô bỏ lên mặt quầy, đùn về phía cô thâu ngân.
Cô bé quay lại, vòng hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo
chị:
- Con cảm ơn cô.
Chị tò mò hỏi:
- Sao cháu biết Chúa thích đôi hài này?
Cậu bé lẹ miệng trả lời giùm em:
- Má con đau nặng và sắp về với Chúa. Ba nói có thể
má sẽ ra đi trước Giáng Sinh để ở bên Chúa.
Cô bé nhanh nhẩu nối lời:
- Giáo lý viên ngày Chúa Nhật dạy con rằng đường lên thiên
đàng lát vàng lấp lánh, cũng giống đôi hài này. Má con mang nó đi trên đường về
với Chúa sẽ rất hợp, phải không cô?
Chị đáp lẹ, nghe giọng mình ướt sũng:
- Phải, cô tin chắc như vậy.
Lặng lẽ, chị nhắm mắt định thần, thầm tạ ơn Chúa đã gởi tới hai đứa
trẻ này, để giúp chị lãnh hội ý nghĩa hạnh phúc được cho đi khi sực nhớ lời
Chúa Giê-su dạy: Cho thì có phúc hơn là
nhận. (Công Vụ Tông Đồ 20:35)
Huệ
Khải
Phú
Nhuận, 04-12-2010
Tuần
báo CGvDT số 1787-1788, 17 đến 30-12-2010
Trích CÓ NHỮNG MÙA SAO, Nxb Hồng Đức, Hà Nội
2019.
Quyển 127 trong tủ sách VĂN HỌC ĐẠI ĐẠO
Chương Trình Chung Tay Ấn
Tống Kinh Sách Đại Đạo thực hiện (2.000 bản in)