Thứ Ba, 11 tháng 6, 2019

125/2. CÁI NÔI CỦA CHÚA / PHÚC ÂM KỂ LẠI THEO R.F. WILSON


2. CÁI NÔI CỦA CHÚA


Về sự kiện ông Giu-se đưa bà Ma-ri-a đang mang thai, rời Na-da-rét đi tới Bê-lem rồi sinh Chúa Hài Đồng, Phúc Âm theo Thánh Lu-ca (2:1-20) chép như sau:
Thời ấy, hoàng đế Au-gút-tô ra chiếu chỉ, truyền kiểm tra dân số trong khắp cả thiên hạ. Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên, được thực hiện thời ông Qui-ri-ni-ô làm tổng trấn xứ Xy-ri. Ai nấy đều phải về nguyên quán mà khai tên tuổi. Bởi thế, ông Giu-se từ thành Na-da-rét, miền Ga-li-lê lên thành vua Đa-vít tức là Bê-lem, miền Giu-đê, vì ông thuộc gia đình dòng tộc vua Đa-vít. Ông lên đó khai tên cùng với người đã thành hôn với ông là bà Ma-ri-a, lúc ấy đang có thai. Khi hai người đang ở đó, thì bà Ma-ri-a đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa. Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ.
Trong vùng ấy, có những người chăn chiên sống ngoài đồng và thức đêm canh giữ đàn vật. Bỗng sứ thần Chúa đứng bên họ, và vinh quang của Chúa chiếu tỏa chung quanh, khiến họ kinh khiếp hãi hùng. Nhưng sứ thần bảo họ: “Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân: Hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đa-vít, Người là Đấng Ki-tô Đức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: Anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ.” Bỗng có muôn vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa rằng:
Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho loài người Chúa thương.
Khi các thiên sứ từ biệt mấy người chăn chiên để về trời, những người này bảo nhau: “Nào chúng ta sang Bê-lem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết.” Họ liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này. Nghe các người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc nhiên. Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng. Rồi các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, đúng như đã được nói với họ.
Phúc Âm theo Thánh Lu-ca như vậy đã chép chi tiết việc Đức Giê-su giáng sinh. Dựa theo đó, họa sĩ Gerard van Honthorst (Hà Lan, 1617-1682) vào năm 1622 đã vẽ bức sơn dầu trên bố Lòng Sùng Bái Của Các Mục Đồng (The Adoration of the Shepherds).
Tuy nhiên, Phúc Âm không cho chúng ta biết tấm lòng của ông Giu-se thương yêu, chăm sóc, chở che, bảo bọc cho bà Ma-ri-a và Chúa Hài Đồng như thế nào. Bởi vậy, mục sư Wilson với văn tài của mình, đã kể chuyện Cái Nôi (The Cradle) như một bổ túc.
Ralph F. Wilson kể chuyện như sau
Họ rời nhà mình, cái nôi mới tinh treo thòng xuống từ hàng rui trên mái vẫn đong đưa. Từng đêm lại từng đêm mùi gỗ mới xẻ thơm lừng gian phòng khi ông Giu-se nhẫn nại đóng cái nôi nhỏ, dùng những cưa đục quen thuộc mà ông thường rời tay vào lúc hoàng hôn.
Giờ đây ông Giu-se lau những giọt lệ trên má bà Ma-ri-a và đóng lại cánh cửa sau lưng họ. Khi buộc chặt hành lý trên lưng lừa, ông bảo bà: “Sẽ ổn thôi.”
“Anh Giu-se, mình không thể đợi thêm vài hôm sao? Em bé có thể ra đời bất kỳ lúc nào.” Bà chẳng muốn rời nhà. Không muốn đi lúc này.
“Chúng ta đã đợi em bé đủ lâu rồi.” Ông đã sẵn sàng lên đường. “Chúng ta phải đi hôm nay, bằng không anh sẽ bị bắt vì không có mặt ở Bê-lem để kiểm tra dân số.”
“Anh Giu-se, ít ra cũng mang theo cái nôi.” Bà nài nỉ. “Em muốn con có món gì đó xinh xắn.”
“Không được. Phải bỏ nó lại. Sau này con sẽ nằm trong đó, chẳng lâu đâu.”
“Đi nào, lừa!” Ông quát, quất mạnh vào mông con vật để thúc nó bước đi. Con vật miễn cưỡng theo lệnh. Một tay ông Giu-se dắt lừa, tay kia đỡ lấy bà Ma-ri-a giữ thăng bằng cho bà khi chầm chậm đi xuống triền dốc. Cao cao trên kia, trong ngôi nhà của họ, cái nôi không còn đong đưa nữa.
Năm ngày sau, và sau chín mươi dặm dài nhọc nhằn rã rời xương cốt, ông Giu-se soát xét kỹ cái chuồng nhỏ mà hai ông bà đang tạm trú bên ngoài thành Bê-lem đông đúc. Bà Ma-ri-a sắp tới lúc sinh con. Ông cẩn thận giữ cho ngọn đèn không bén lửa sang đám rơm khô cũ. Cuối cùng ông dọn được giường cho em bé là cái máng ăn bằng đá cũ kỹ đục vào vách hang đá vôi dùng nhốt gia súc. Ông vói vào trong vét sạch mớ rơm vụn nát cuối cùng trên đáy máng ẩm ướt. Ông lót trong lòng máng một bó cỏ khô còn mới, rồi lấy tấm chăn gấp lại phủ lên trên để ngăn đám gia súc tới gần.
Đã quá nửa đêm khi Bà Ma-ri-a xong tất việc rửa sạch và quấn tã cho em bé mới sinh. Giờ đây bà nhẹ nhàng bế hài nhi đặt vào giường mới. Ông Giu-se quàng cánh tay lên vai bà khi cả hai chăm chăm nhìn hài nhi say ngủ.
Bà Ma-ri-a chạm vào những ngón tay tí xíu. “Cái nôi anh bỏ nhiều thời gian làm, giá mà có ở đây lúc này thì thật hay, anh Giu-se à.” Bà ngước nhìn nóc hang thấp. “Lẽ ra anh có thể treo nó chỗ nào đó trong này. Như em biết, chẳng hài nhi nào lại có được cái nôi giống như thế. Cái nôi đó xứng đáng cho một vương tử.”
Ông Giu-se cười tươi và nói: “Đâu phải đứa trẻ nào cũng có bố làm thợ mộc.” Nhưng rồi ông tự hỏi. Tại sao bé Giê-su không thể ở nhà để được nằm trong cái nôi ấy? Tại sao hài nhi đặc biệt này lại phải chào đời trong cái chuồng gia súc hôi hám? Mái nhà quê mùa trên đồi của tay thợ mộc cũng đủ tệ lắm rồi. Cớ sao phải ở đây? Cớ sao lại là Bê-lem?
Câu trả lời chẳng lâu lắc gì đang đến. Một chú nhỏ trộng tuổi thò đầu vào cửa, làm hai ông bà giật nảy mình. “Có em bé nào ở đây không?” Chú lẩm bẩm theo kiểu biết mình có lỗi. Rồi chú thấy hài nhi. Bà Ma-ri-a bế con lên, giấu khỏi đôi mắt kẻ lạ. Khuôn mặt nọ biến mất.
Ánh mắt bà Ma-ri-a phản ánh nỗi âu lo của ông Giu-se. Ông sãi bước tới cửa hang. Ông nghe được tiếng gọi từ xa: “Ở đằng này nè! Giếch tìm thấy hài đồng rồi.” Trong bóng đêm, ông Giu-se nhận ra lố nhố những dáng người đang tiến về phía ông. Ông nắm chặt chiếc gậy gỗ cứng rắn và cương quyết đứng chắn ngay cửa hang.
Khi họ tới gần, ông nhận ra đó là những mục đồng. Ông Giu-se xiết chặt chiếc gậy. Mục đồng lớn tuổi nhất ngập ngừng nói: “Chúng tôi có thể vào trong không? Chúng tôi … a… tới xem Ki-tô Hài Đồng.”
Ông Giu-se liếc nhìn bà Ma-ri-a. Ông cảm thấy như có con kiến bò dọc theo sống lưng. Việc này vượt quá sự tình cờ. Tất cả chuỗi sự kiện kỳ diệu đã vượt xa khỏi sự ngẫu nhiên. Ông gật đầu và bước lùi về phía máng cỏ. “Được, vào đi. Mời mọi người.”
Nhóm mục đồng len vào hang chật hẹp. Chú nhỏ nhất xô con lừa qua một bên để nhìn rõ hơn. Họ quỳ xuống. “Vinh danh Chúa!” Mục đồng cao tuổi rất mực kính cẩn thốt lên.
Một người khác kinh sợ thì thào: “Y hệt như thiên thần mách bảo tụi mình. Thiên thần bảo: Nghe này! Ta mang niềm vui tuôn tràn như nước lũ tới cho các ngươi, và cũng cho tất cả mọi người.”
Người cao tuổi nói chen vào, dâng trào cảm xúc: “Tưởng tượng xem! Một thiên thần… nói chuyện với chúng ta.” Ông nói thêm: “Chẳng có kẻ trịch thượng hợm mình nào trong thành này chịu hạ mình trò chuyện với lũ mục đồng chúng ta. Nhưng thiên thần đã… Và hài đồng ở ngay đây trong máng cỏ để cho chúng ta có thể tới chiêm ngưỡng.” Những dòng nước mắt tuôn dần xuống gương mặt dãi dầu sương gió của lão.
Ông Giu-se nhìn lão không chớp mắt. Sau cùng ông hỏi: “Làm sao các người tìm được chúng tôi?”
Chú bé lúc nãy thò đầu vào hang trước tiên liền đáp: “Thiên thần bảo: Được sinh ra cho các ngươi…”
“Vâng, cho chúng ta!” Ông lão mặt sáng bừng không thể tự kềm chế.
Chú bé thong thả nói, như thể để nhớ chính xác từng lời từng chữ: “Được sinh ra cho các ngươi hôm nay trong thành này của Đa-vít một Đấng Cứu Thế.”
Chú bé nhất cắt ngang: “Là nơi đây, Bê-lem, nơi sinh của Đa-vít. Ông biết đấy, vua Đa-vít cũng là một mục đồng.”
Cậu trộng tuổi hơn tiếp lời: “… một Đấng Cứu Thế, là Chúa Ki-tô.”
Người cao tuổi chỉ tay về phía hài nhi: “Đấng Ki-tô, Đấng Cứu Độ… Đây là Đấng ấy!”
Một thanh niên nối lời: “Thiên thần nói rất cụ thể: Và đây là dấu hiệu cho các ngươi. Các người sẽ tìm thấy một hài nhi được bọc tã, nằm trong máng cỏ.” Anh chàng cười. “Làm sao chúng tôi lại không tìm thấy chứ? Chúng tôi cứ việc chạy vào thành và soát xét từng chuồng gia súc cho tới khi tìm thấy ông bà… tìm thấy hài đồng.” Ngừng một chút, anh ta hỏi: “Ông bà biết ở Bê-lem này có bao nhiêu trẻ mới sinh nằm trong máng ăn gia súc không?”
Ông Giu-se cười thầm. Chuyện là thế đó. Chính Cha trên trời đã chọn giường cho con Ngài. Một cái nôi đặc biệt. Một dấu hiệu cho những mục đồng thô lậu chất phác này thấy rằng Chúa cũng quan phòng tới họ nữa.
Ông Giu-se xiết tay bà Ma-ri-a, thật chặt.
Huệ Khải
Nhiêu Lộc, 08-12-2014
Sửa chữa 04-4-2019
Tuần san CGvDT số 1987-1988 từ 19 đến 25-12-2014