7. MỘT TRONG MƯỜI
Trước khi bị quân dữ đóng đinh vào thập giá trên đồi
Gôn-gô-tha, trong khoảng vài năm rao giảng Tin Mừng, Đức Giê-su từng làm phép mầu
chữa lành một nhóm mười người cùi. Phúc Âm theo Thánh Lu-ca (17:11-19) chép như
sau:
Trên đường lên
Giê-ru-sa-lem, Ðức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri-a và Ga-li-lê.
Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng
lại đằng xa và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi!”
Thấy vậy, Ðức Giê-su bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Ðang khi đi thì
họ đã được sạch. Một người trong bọn, thấy mặt được khỏi, liền quay trở lại và
lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. Anh ta sấp mình dưới chân Ðức Giê-su mà tạ ơn.
Anh ta lại là người Sa-ma-ri. Ðức Giêsu mới nói: “Không phải cả mười người đều
được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh
Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?” Rồi Người nói với anh ta: “Ðứng
dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”
Đoạn Phúc Âm dẫn trên không chép tên người phong hủi
biết thành tâm tạ ơn Chúa, nhưng trong câu chuyện Lễ Tạ Ơn Của Một Người Cùi (A
Leper’s Thanksgiving), mục sư Wilson đặt tên ông ấy là Ba-tô-lô-mê-ô.
Chúng ta biết rằng trong số sáu nhóm tông đồ (mỗi
nhóm hai vị) thì Ba-tô-lô-mê-ô là vị được Chúa sai đi truyền giáo đồng hành với
tông đồ Phi-líp-phê (Mát-thêu 10:3). Ngài Ba-tô-lô-mê-ô là Thánh tử đạo, tên ngài
được đặt cho một bệnh viện danh tiếng chuyên chữa bệnh cho người nghèo và người
phong hủi. Đó là St. Bartholomew’s
Hospital, thành lập năm 1078, tại thành phố Rochester, hạt Kent, nước Anh.
Ralph
F. Wilson kể chuyện như sau
Bóng mười người đàn ông hắt lên dọc theo
triền đồi thấp. Họ cất tiếng gọi người dẫn đầu một nhóm nhỏ bên dưới: “Thầy Giê-su
ơi, xin thương xót chúng tôi.”
Một trong mười người đó là Ba-tô-lô-mê-ô. Ông nghĩ:
Bọn mình là lũ phung hủi rách rưới, đáng nhờm gớm, hết phương cứu chữa. Hà tất
ông ấy quan tâm đến bọn mình.
Từ khi căn bệnh của họ được phát hiện, những người
phung hủi bị tách lìa khỏi xã hội, bị buộc sống lẻ loi trong các hang động hay
túp lều xa cách thị thành. Dăm ba người may mắn còn được thân nhân để lại thức
ăn, nhưng phần nhiều thì không có ai nuôi. Họ không được phép lảng vảng gần xóm
làng xin ăn. Tả tơi, gầy guộc, bị phế bỏ, đó là những người cùi. Cùi hủi, thậm
chí hai chữ đó cũng vang lên một âm hưởng dứt khoát lạnh lùng. Mười người này
sống nương tựa nhau, đào bới moi móc kiếm lấy miếng ăn tồi tàn.
“Xin thương xót chúng tôi!” Các bạn của Ba-tô-lô-mê-ô
lại kêu gào.
Ba-tô-lô-mê-ô thấy Đức Giê-su đang quay về phía họ. Chúa
khum khum hai bàn tay lên miệng làm loa, và cất tiếng gọi vang qua thung lũng
thấp nằm giữa con đường và triền đồi nơi nhóm người phong hủi đứng. Giữa tĩnh
lặng ban mai, giọng nói Đức Giê-su nghe rõ ràng và thúc bách:
“Đi đi! Hãy đến trình diện các tư tế!”
Những người cùi ngó nhau. Họ chỉ tới gặp các tư tế
nếu hết bệnh phong hủi. Chỉ duy các tư tế mới có thể cấp giấy chứng nhận lành
bệnh để họ được về sum hiệp với gia đình.
Khi giơ lên những tay chân hư hoại, họ hỏi: “Sao lại
đi gặp các tư tế, trừ phi ta được chữa lành?” Họ lại ngóng nhìn về phía Đức Giê-su
nhưng Chúa đã quay đi, đang trò chuyện với hai môn đệ Phê-rô và Gio-an. Thế nên
những người cùi bắt đầu đoạn đường hướng về các tư tế trong phố thị.
Sau đó Ba-tô-lô-mê-ô nghe một tiếng hét vang mừng rỡ
lạ thường, nó lấp đầy cả thung lũng và vang dội trên những ngọn đồi: “Tôi dứt
bệnh rồi! Lành lặn rồi! Hết cùi rồi! Hết rồi!” Ba-tô-lô-mê-ô cũng nhìn lại thân
thể mình, và nhận ra bệnh hủi cũng đã rời khỏi ông rồi. Mấy ngón tay ông đã
liền lạc. Ông sờ mũi. Cũng thế, nó trơn láng và nguyên vẹn. Mấy người khác cũng
bắt đầu xác nhận: “Tôi dứt bệnh rồi! Dứt bệnh rồi!”
Ba-tô-lô-mê-ô ngoái nhìn thầy trò Đức Giê-su, kịp bắt
gặp một nụ cười hóm hỉnh trên khóe miệng Chúa. Phép mầu chữa bệnh không xảy ra
khi những người cùi đứng yên nhìn nhau phân vân. Phép mầu xảy ra khi họ bắt đầu
làm theo lời Đức Giê-su. Khi họ chạy đi thì họ được chữa lành.
Đột ngột Ba-tô-lô-mê-ô vùng chạy tách ra khỏi nhóm
người vừa hết bệnh cùi đang tràn trề vui sướng. Ông nhảy qua mấy lạch nước và
lao nhanh về hướng thầy trò Đức Giê-su, những mảnh vải te tua trên người bay
ngược phấp phới sau lưng. Ông chạy nhanh tới trước mặt Đức Giê-su và phủ phục
đưới chân Chúa giữa một màn bụi mỏng.
Ông chỉ nói vỏn vẹn “Tạ ơn Chúa” bằng cái giọng Sa-ma-ri
vụn vỡ. Rồi ông cứ quỳ ngay đó thổn thức.
Bấy giờ Đức Giê-su cất tiếng, nhưng không thật sự nói
riêng với Ba-tô-lô-mê-ô, mà có phần nào nói luôn với người khác, dường như là
nói với cả thế gian: “Chẳng phải cả mười người đã sạch bệnh đấy sao? Chín người
kia đâu? Không thấy ai trở lại mà ca tụng Thiên Chúa, trừ kẻ ngoại nhân này ư?”
Đầu óc Ba-tô-lô-mê-ô quay cuồng. Ông nghĩ tới trước
khi ông mắc bệnh cùi, Thiên Chúa đã biết bao lần đáp lời ông cầu nguyện, đã ban
cho gia đình ông cái ăn cái mặc, cho ông việc làm, chữa lành bệnh con gái ông.
Đã có lần nào ông thật sự tạ ơn? Ông vẫn xem những ơn phước đó là lẽ tự nhiên,
cứ vui sướng cùng vận may mà chưa từng chạy vội tới Đấng Ban Trao để mở miệng
nói một lời tạ ơn từ tận đáy lòng.
Trong khi Ba-tô-lô-mê-ô đang quỳ, bàn tay
Đức Giê-su đặt lên đầu ông, ban phúc, cùng lúc ấy những rối rắm còn sót lại nơi
Ba-tô-lô-mê-ô sau những năm xa lìa xã hội cũng tan biến. Đức Giê-su khóc khi
vuốt ve mái đầu người đàn ông, lệ tuôn thành dòng trên đôi má chảy xuống bộ
râu.
Ba-tô-lô-mê-ô ngẩng lên. Chín người bạn ông giờ đây
đang trực chỉ về xóm làng có các tư tế. Quả thật, họ đã được chữa lành phần
xác, nhưng quỳ dưới chân Đức Giê-su, Ba-tô-lô-mê-ô đã nhận được ơn chữa lành
trọn cả thân tâm. Khi Đức Giê-su đỡ ông đứng dậy, Chúa bảo: “Dậy mà đi đi. Đức
tin của anh đã biến anh thành toàn vẹn.”
Ba-tô-lô-mê-ô ôm chầm lấy Đức Giê-su. Rồi cả hai đứng yên một lúc nhìn
nhau, nụ cười gặp gỡ nụ cười. Món quà cứu chữa đã gởi cho ông sứ điệp về tình
yêu của Thiên Chúa, nhưng lòng biết ơn đã mang ông về lại quê nhà.
Huệ Khải
Nhiêu Lộc, 03-6-2016
Sửa chữa 07-4-2019
Nguyệt san CGvDT số
257, tháng 5-2016