6. TRONG HÉO NGOÀI TƯƠI
Ca dao người Việt có câu: Lan huệ sầu ai lan huệ héo / Lan huệ sầu đời trong héo ngoài tươi. Bốn
chữ trong héo ngoài tươi quả thật rất
hợp với tình cảnh của người đàn bà mang bệnh phụ khoa ròng rã mười hai năm. Ngần
ấy thời gian chị luôn phải khổ sở, cố giấu giếm cái điều thầm kín quá bất tiện
bên trong, ráng che đậy nó bằng vẻ ngoài tự nhiên giả vờ trên nét mặt, qua nụ
cười theo kiểu Nguyễn Du: Vui là vui
gượng kẻo mà.
Thế rồi, tất cả những sầu khổ dai dẳng trong đời chị
bỗng vụt thoắt tan biến vào đúng ngày hôm ấy, khi chị không còn cần phải giữ
gìn ý tứ của người phụ nữ có nền nếp nữa. Vâng, hôm ấy chị đã chen lách, xô đẩy
trong đám đông đang vòng trong vòng ngoài vây kín lấy một người, chỉ với một
quyết tâm là tay chị phải chạm được vào vạt áo người đó.
Phúc Âm theo Thánh Lu-ca (8:43-48) chép như sau:
Có một bà kia bị
băng huyết đã mười hai năm, không ai có thể chữa được. Bà tiến đến phía sau
Người và sờ vào tua áo của Người. Tức khắc, máu ngừng chảy. Đức Giê-su hỏi: “Ai
là người đã sờ vào tôi?” Mọi người đều chối, nên ông Phê-rô nói: “Thưa Thầy,
đám đông xô đẩy, chen lấn Thầy đấy!” Nhưng Đức Giê-su nói: “Có người đã đụng
vào Thầy, vì Thầy biết có một năng lực tự nơi Thầy phát ra.” Người đàn bà thấy
mình không giữ kín được nữa, thì run rẩy đến phủ phục trước mặt Người, và loan
báo trước mặt toàn dân lý do tại sao bà đã đụng vào Đức Giê-su, và bà đã được
khỏi bệnh tức khắc như thế nào. Đức Giê-su nói với bà: “Này con, lòng tin của
con đã cứu chữa con. Con hãy đi bình an.”
Phúc Âm theo Thánh Mác-cô (5:25-34) chép chi tiết hơn:
Có một bà kia bị
băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều
đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. Được
nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ
vào áo của Người. Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được
cứu.” Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay
lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay
lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi?” Các môn đệ thưa: “Thầy coi,
đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi ‘Ai đã sờ vào tôi?’” Đức Giê-su
ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. Bà này sợ phát run lên, vì biết
cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật
với Người. Người nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con
hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”
Đến năm 1998, sự tích chữa bệnh phụ khoa bằng đức tin
và phép mầu dẫn trên được kể lại thành câu chuyện Trong Héo Ngoài Tươi (Smiling
Outside, Lost Within), theo cách riêng của mục sư Wilson.
Ralph
F. Wilson kể chuyện như sau
Trên phố xá một ngày kia, Đức Giê-su bị
vây kín trong đám đông đang xô đẩy, chen lấn nhau để giành lối tới được sát bên
cạnh vị thầy danh tiếng và cũng là người làm phép mầu. Trong đám đông ấy có một
chị trung niên mắc bệnh chảy máu kinh niên. Suốt mười hai năm qua chị tìm tới
hết lương y này rồi đến thầy thuốc nọ, hy vọng ai đó có thể chữa cho chị khỏi
bệnh. Chị đã tiêu hết sạch số tiền dành dụm mà rốt cuộc thì tiền mất tật mang,
bệnh lại còn trầm trọng hơn. Giá như ngày nay, chị đi cắt bỏ tử cung là xong,
nhưng thời xưa nào ai giúp được.
Bề ngoài chị là phụ nữ đáng kính. Bên trong chị cảm
thấy xấu hổ, đơn côi, tuyệt vọng. Sao lại là tôi? Ích gì chứ? Có còn cơ may nào
không? Dẫu thế, chị vẫn khát khao hy vọng.
Trong đám đông vây kín Đức Giê-su hôm ấy dĩ nhiên ai
ai cũng đều có một nhu cầu. Có kẻ vì gia đình xung đột, có người bởi con trai
hay con gái đi lạc. Kẻ thì đang chống chỏi với nợ nần, người thì xác thân bệnh
tật. Bề ngoài trông họ bình thường, nhưng bên trong - khi họ có thời
gian nghĩ tới - thì họ đau đớn, mất phương hướng, cố
xoay xở, và buông tay chịu trận. Đức Giê-su bảo họ là bầy chiên không người chăn dắt.([1])
Nhưng vào cái ngày đặc biệt này, người phụ nữ bị băng
huyết kia dẫu sức yếu lại chẳng muốn để cho những kẻ khác chen vào giữa chị và Đức
Giê-su. Chị xô chị đẩy, chị lách chị chen để giành lối cho tới khi chị được vừa
tầm tay vói. Chị nghĩ thầm: “Chỉ cần chạm được lai áo của Chúa, mình sẽ lành
bệnh.” Thế là chị vươn tay ra vói lấy, và thình lình cái điều chị khao khát
nhiều năm nay đã xảy ra. Máu ngưng chảy. Chị cảm nhận từ bên trong rằng quả
thật chị đã được chữa lành.
Đột ngột, dòng người đang tuôn theo sau Đức Giê-su
dừng lại bởi lẽ chính Chúa đã dừng lại. Chúa nhìn quanh. Khi tiếng lào xào nín
bặt, bạn có thể nghe Chúa hỏi: “Ai đã chạm vào tôi?”
Một môn đệ đáp: “Thưa Thầy, ai cũng chạm vào Thầy cả
mà. Đông người thế này, làm sao họ khỏi chạm vào Thầy.”
Đức Giê-su lặp lại: “Có người đã chạm vào tôi. Tôi
cảm thấy năng lượng ([2]) thoát ra khỏi
người tôi.” Chúa xoay quanh, nhìn khắp, kiếm tìm, cho tới khi Chúa nhìn vào đôi
mắt người phụ nữ được chữa lành, và chị bỗng dưng rất sợ. Chị phủ phục dưới
chân Chúa, dốc cạn chuyện lòng đau khổ. Từng niềm đau, từng nỗi sầu, từng hồi
ngờ vực. Và rồi chị ngẩng lên mà nói trong ràn rụa nước mắt sướng vui: “Nhưng
nay con được chữa lành rồi!”
Đức Giê-su dịu dàng nhìn chị và bảo: “Con gái ơi, con
có đức tin vào Chúa nên đã khiến con lành lặn. Khi từ chỗ này cất bước, con sẽ
đi trong bình an của Chúa Trời và được hết bệnh.”
Hôm đó, đôi mắt chị ấy nào phải là đôi mắt duy nhất
tuôn tràn dòng lệ. Bởi lẽ người ta nhìn thấy trong chị những chiến đấu của
riêng họ với nỗi cô đơn thầm kín, và nghe được những lời dành cho họ: “Đức tin
của con đã khiến con lành lặn. Hãy đi trong bình an và được chữa lành.”
Nếu bạn cảm thấy tuyệt vọng giống như cuộc chiến đấu
của người phụ nữ ấy, sao bạn không vươn tay vói tới Đức Giêsu mà nguyện cầu đơn
giản:
“Lạy Chúa Giê-su, thú thật, đôi khi con cảm thấy trong con rất mất mát,
rất trống vắng, rất đơn côi. Xin Chúa đến với con và làm cho con được lành lặn
trở lại. Xin hãy chỉ đường dẫn lối cho con, và con sẽ đi cùng với Chúa. Lạy
Chúa Giê-su, con xin Chúa… bởi lẽ con tin Chúa không chỉ yêu riêng người phụ nữ
ấy, mà Chúa cũng yêu con nữa. Amen.”
Huệ Khải
Nhiêu Lộc, 25-02-1018
Sửa chữa 08-4-2019
Nguyệt san CGvDT số
279, tháng 3-2018
([1]) Đức Giê-su thấy đám đông thì chạnh lòng
thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt. (Mát-thêu
9:36)
Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng
thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ
nhiều điều. (Mác-cô 6:34)
([2]) năng lượng: Nguyên văn của mục sư
Wilson cũng như nhiều bản Kinh Thánh tiếng Anh đều viết là power. Từ này có lẽ phần nào tương đồng với thuật ngữ điển trong thánh giáo Cao Đài. Chẳng
hạn, diễn tả theo ngôn ngữ Cao Đài, có thể nói: Lúc ấy Đức Giê-su biết có một luồng điển vừa thoát ra khỏi Chúa, và
chị ấy cảm nhận được một luồng điển tuôn
chảy vào người chị.