Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

55/2. CHÓ CẮN LỮ ĐỘNG TÂN / Hòa Điệu Liên Tôn


CHÓ CẮN LỮ ĐỘNG TÂN

Lữ Động Tân, thường gọi Lữ Tổ, là vị thứ ba trong tám vị tiên (Bát Tiên).([1]) Ngài sinh đời Đường, họ Lữ; tên Nham. Có sách bảo tên là Thiệu Tiên. Ngài có rất nhiều hiệu như: Thuần Dương Tổ Sư, Thuần Dương Tử, Hồi Đạo Nhân, Hồi Đạo Sĩ, Phù Hựu Đế Quân…
Ngài là học trò Đức Chung Ly Quyền (thường gọi là Chung Tổ, đứng đầu nhóm Bát Tiên). Kinh sách đạo Lão thường nhắc chung cả hai vị, gọi là Chung Lữ Nhị Tổ.
Đọc Thất Chân Nhân Quả, chúng ta biết thêm hai vị Tổ Sư này đã truyền đạo cho Vương Trùng Dương rồi sau đó Vương Tổ truyền đạo cho bảy học trò (sáu nam, một nữ) ở tỉnh Sơn Đông, thế là hình thành nhóm Toàn Chân Thất Tử và phái Toàn Chân ra đời, rất thịnh ở Trung Quốc.
Thuở mới đi tu, ngài Lữ được thầy là Chung Tổ bày ra đủ cách thử thách. Truyện Đông Du Bát Tiên chép rõ mười cảnh ảo do Đức Chung Tổ hóa ra để làm đề thi luyện kỷ thử thách học trò.([2]) Đề thi đầu tiên là ngài Lữ thấy toàn gia quyến bị bệnh dịch chết hết mà không hề oán trời trách đất.
Thử thách này khiến chúng ta nhớ Cựu Ước chép chuyện ông Gióp ở đất Út là người vẹn toàn và ngay thẳng, kính sợ Thiên Chúa và lánh xa điều ác. Satan nói với Ðức Chúa:
“Ngài cứ thử giơ tay đánh vào mọi tài sản của nó xem, chắc chắn là nó nguyền rủa Ngài thẳng mặt!’ (Gióp 1:11)
Được Thiên Chúa cho phép, Satan bèn ra tay thử thách ông Gióp. Trong một ngày, ông liên tiếp nghe bốn tin dữ:  Dân Sơva cướp hết bò và lừa, người làm của ông bị giết; Chiên và dê cùng một số người làm bị chết cháy; ƒ Người Canđê cướp lạc đà, giết người làm của ông; Con trai và con gái ông đang ăn tiệc thì nhà sập đè họ chết.
Trước bốn việc dữ xảy đến dồn dập, ông Gióp vẫn không một lời trách móc, không hề phạm lỗi với Thiên Chúa.
Nhiều bậc hành giả tu đơn, chuyên về tâm pháp (thiền) thường không muốn lập ngôn (viết sách). Trái lại, Đức Lữ Tổ dù coi trọng tu thiền, ngài vẫn tích cực nhập thế phổ độ và hăng say trứ tác để giáo hóa. Điều đó giải thích vì sao xưa nay ngài đã là một tên tuổi lừng lẫy của đạo Lão Trung Quốc. Tác phẩm của Đức Lữ Tổ để lại cho đời khá nhiều, được chép trong Đạo Tạng Tập Yếu.
Đức Lữ Tổ hành tung ẩn hiện, biến hóa khôn lường, tuy đắc đạo rồi vẫn nguyện thăng giáng nơi cõi trần ô trược để tìm cơ duyên độ dẫn người có thiện căn bước vào đường tu tiên giải thoát. Trải qua Đường, Tống, Nguyên các đời, Đức Lữ Tổ hiển hiện nhiều linh dị, dân chúng sùng bái, lập miếu thờ, lưu truyền nhiều kỳ tích huyền bí. Đời Thanh quy định nghi thức hành lễ tôn kính Ngài theo đấng Đế Quân.
Uy linh của Đức Lữ Tổ còn ảnh hưởng sang Việt Nam. Giữa lòng Hà Nội, xưa là kinh thành Thăng Long, trên hồ Hoàn Kiếm (hồ Gươm) là đền Ngọc Sơn danh tiếng. Lúc đầu đền này thờ Đức Quan Thánh Đế Quân, sang thế kỷ 19 thì thờ thêm Đức Văn Xương Đế Quân, rồi sau lại thờ thêm Đức Phù Hựu Đế Quân (Lữ Tổ).
Tranh dân gian Trung Quốc hoặc vẽ Đức Lữ Tổ cầm phất trần hay phất chủ. Đây là một bảo bối của Tiên, thế nên phất trần cùng với kinh Xuân Thu của Nho, bình bát (patra) của Phật được đạo Cao Đài gộp lại làm biểu tượng chung cho Tam Giáo; hoặc vẽ ngài đeo kiếm sau lưng (theo truyền thuyết ngài rất giỏi kiếm pháp, luôn mang gươm đi trừ yêu diệt quái); hoặc vẽ ngài bị chó cắn!
Qua phần trình bày khái lược hành trạng Đức Lữ Tổ như trên, chúng ta thấy ngài là một Đại Tiên danh tiếng, có tầm ảnh hưởng rất lớn trong đạo Lão Trung Quốc. Một Đại Tiên đứng vào hàng Tổ Sư như Đức Lữ Tổ mà bị chó cắn!
Thật ra, không có một điển tích hay giai thoại nào nói về việc này. Nhưng trong ngôn ngữ Trung Quốc từ xưa đã có câu nói cửa miệng “Cẩu giảo Lữ Động Tân” rồi, và được áp dụng cho nhiều tình huống mà những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại...
Chẳng hạn, bình sinh Đức Khổng Tử luôn bị vua chúa bạc đãi, không tin dùng chính trị vương đạo của ngài. Có lúc ngài và nhóm môn đệ còn bị kẻ dữ vây khổn ở nước Trần, nước Thái, phải chịu nhịn đói luôn sáu bảy ngày... Trong Sử Ký của Tư Mã Thiên (145-86 trước Công Nguyên), ở chương Khổng Tử Thế Gia có chép lời người nước Trịnh bảo rằng Đức Khổng trông giống như “con chó nhà có tang” (tang gia chi khuyển). Khi nghe kể lại những chuyện không vui như thế, nếu thông cảm và thương Đức Khổng Tử, người Trung Quốc có thể than: “Ôi! Cẩu giảo Lữ Động Tân!”
Đức Phật trong lúc đang hoằng pháp từng bị kẻ xấu cho voi dữ tấn công, lén lăn đá từ trên núi xuống, bị bỏ thuốc độc trong cơm để mưu sát, bị đàn bà độn bụng giả làm kẻ mang bầu rồi đi thẳng vào chỗ Phật đang giảng đạo mà lu loa vu khống!
Đức Giêsu bị quân dữ đánh đòn, bị đội vòng gai, bị khạc nhổ, bị đánh vào đầu, bị giễu cợt, bị đem đóng đinh trên thập giá giữa hai tên cướp… (Matthêu 27:26, 29, 30, 38).
Ngày xưa (thời Nhị Kỳ Phổ Độ), Đức Khổng, Đức Phật, Đức Chúa nào có tội tình gì! Các Đấng chỉ đem hết tình thương và trí tuệ siêu việt ra giáo hóa, cứu độ chúng sinh mà thôi. Thế nhưng các Đấng đều bị bách hại (persecuted), không có ngoại lệ. Các Đấng đều ở vào nghịch cảnh “chó cắn Lữ Động Tân”.
Ngày nay, trong Tam Kỳ Phổ Độ vẫn không khác. Mùa xuân năm Tân Sửu, mùng 2 Tết (16-02-1961), trước nỗi niềm tâm sự “Lữ Động Tân bị chó cắn” của một số bậc hướng đạo chân tu trong đạo Cao Đài, Đức Diêu Trì Kim Mẫu Vô Cực Từ Tôn giáng cơ tại Chơn Lý Đàn (Vạn Quốc Tự, quận 3, Sài Gòn) để an ủi và ban lời dạy như sau:
“Giờ phút này, Mẹ chan rưới phước lành cho mỗi trẻ được mát mẻ tâm linh, minh quang trên đường sứ mạng. Mẹ mong mỗi con sẽ tận hưởng được những phút vui tươi trong cửa Đại Đạo. Sự vui tươi của các con hẳn là về tinh thần, chớ xác thịt các con phải chịu nhiều đau thương, tiếng nặng lời cao.
“Các con không nên nản dạ khi con gặp điều gì chẳng đẹp lòng con. Con nhớ chăng gương Thánh Nhơn thuở trước? Đương buổi truyền giáo phải chịu biết bao tủi nhục, chúng sanh nào tôn sùng! Nhưng đã vạn đại [muôn đời] mà phương danh [danh thơm] vẫn không phai mờ với sứ mạng của các con.
“Hiện tình cũng thế ấy. Giờ phút này con không được thế gian tôn trọng, nhưng hậu đại [đời sau] sẽ ngưỡng thờ.”
Trở lại với ý nghĩa thành ngữ “Chó cắn Lữ Động Tân” (Cẩu giảo Lữ Động Tân) của người Hoa, ngày nay trên một số websites nhằm giới thiệu văn hóa Trung Quốc với phương Tây, thành ngữ này được nhắc tới khá nhiều,([3]) họ diễn dịch thành ngữ này như sau: Cẩu giảo Lữ Động Tân, bất thức hảo nhân tâm.([4])
Họ dịch sang tiếng Anh là: A dog biting Lu Dongbin / not being able to recognize a kind-hearted man. The goodness of a person is of no consequence to the ungrateful.
(Chó cắn Lữ Động Tân / không thể nhận biết được một người tâm lành hạnh tốt. Đức thiện hảo của một người thì chẳng là cái gì quan trọng đối với phường bạc bẽo vong ân.)
*
Tóm lại, dường như đã thành “nghiệp chướng” chung cho những ai muốn đem tâm huyết ra tận tụy phụng sự thế gian; họ luôn luôn phải sẵn sàng cắn răng nhẫn nại để đón nhận những “phần thưởng” đắng cay, chua chát, đớn đau… mà người thế gian sẽ hào phóng ban tặng.
Xưa đã thế, nay vẫn như thế: Lữ Động Tân luôn luôn bị thế gian xua chó ra cắn!
Chó cắn Lữ Động Tân là một nghịch lý thế gian. Chấp nhận nghịch lý ấy để sống phụng sự đời phải là những người biết noi theo gương bác ái vị tha của Đức Giêsu khi cầu nguyện xá tội cho kẻ dữ: “Lạy Chúa, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.” (Luca 23:34)
Rất ngạc nhiên thay, có một thanh niên mười chín tuổi là Kent M. Keith lại sớm lãnh hội được triết lý sống với những nghịch lý thế gian! Bấy giờ (năm 1968) đang làm sinh viên năm thứ hai tại Harvard College,([5]) Keith viết “Những Điều Răn Nghịch Lý” (The Paradoxical Commandments).
Kinh Thánh Cựu Ước có Mười Điều Răn, Keith cũng đưa ra “mười điều răn”, trong đó có bốn điều nên xem là cách ứng xử đúng mỗi khi lâm vào cảnh “chó cắn Lữ Động Tân”.
Bốn điều ấy như sau:
2. Nếu bạn làm điều tốt, thiên hạ sẽ buộc tội bạn có động cơ thầm kín. Dẫu thế, cứ làm điều tốt.
4. Việc lành bạn làm hôm nay sẽ bị quên lãng ngày mai. Dẫu thế, cứ làm lành.
9. Bá tánh thật sự cần được giúp đỡ nhưng nếu bạn trợ giúp, có thể họ công kích bạn. Dẫu thế, cứ giúp người khác.
10. Hãy trao cho đời những gì tốt đẹp nhất bạn có và bạn sẽ nhận lấy sự bội bạc. Dẫu thế, cứ trao cho đời những gì tốt đẹp nhất bạn có.([6])
Huệ Khải
04-01-2012
CGvDT số 204, tháng 1-2012




([1]) Bát Tiên theo thứ tự gồm có: 1. Hán Chung Ly (họ Chung Ly, tên Quyền); 2. Trương Quả Lão; 3. Lữ Động Tân; 4. Tào Quốc Cữu (họ Tào, tên Cảnh Hưu); 5. Lý Thiết Quải, cũng gọi Thiết Quải Lý (họ Lý, tên Huyền); 6. Hàn Tương Tử; 7. Lam Thái Hòa; 8. Hà Tiên Cô.
([2]) Về Đức Lữ Tổ, xem thêm: Huệ Khải, Tìm Hiểu Ngọc Hoàng Thiên Tôn Bửu Cáo. Hà Nội: Nxb Tôn Giáo, 2010, tr. 59-75. Quyển 16 trong Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo.
([3]) http://www.chinafanyi.com, http://zhidao.baidu.com, …
([4]) 狗咬呂洞賓,不識好人心.
([5]) Harvard College thành lập năm 1636, nằm trong khuôn viên Viện Đại Học Harvard.
([6]) Xem thêm bài Triết Lý Sống Nghịch Lý. (Huệ Khải, Bắc Cầu Tâm Linh. Hà Nội: Nxb Tôn Giáo, 2012. Quyển 54 trong Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo.)




 Quý đạo hữu gần xa muốn nhận các kinh sách do Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo xuất bản, được gởi biếu qua bưu điện, xin vui lòng gởi e-mail về: daidaovanuyen@gmail.com
Và xin quý đạo hữu hoan hỷ trả giúp cước phí cho bưu điện ngay khi nhận được sách biếu.
Ban Ấn Tống trân trọng cảm ơn quý đạo hữu.