GIEO HẠT VÀ TRỒNG CÂY
Lòng mong độ
thêm một người chưa biết đạo phải song song với sự nuôi dưỡng đức tin đối với
người bạn đạo. Nếu vô tình hoặc cố ý để mất đức tin một người bạn đạo lâu năm
còn hệ trọng hơn độ thêm năm, mười người khác nữa.([1])
Đức Vạn Hạnh
Thiền Sư
*
Đây là chuyện tôi nghe:
Một hôm đạo sư có cố nhân ghé thăm đạo viện. Chính là sư huynh của ngài,
bấy lâu bốn phương làm nhà, cây cỏ nước mây làm bạn.
Kể từ khi được thầy cho xuống núi hành đạo, qua nhiều năm dài, đây là lần
thứ nhất hai huynh đệ gặp lại nhau. Ngồi trong thư phòng thanh nhã của sư đệ,
thưởng thức chén trà thơm ấm lòng lữ thứ giữa tiết đông thiên se lạnh, sư huynh
chậm rãi nói:
- Sư phụ chúng ta đang tiêu diêu miền tiên cảnh ắt cũng đẹp lòng hởi dạ vì
thấy rõ hiền đệ quả nhiên nối được đạo nghiệp của người, mở mang môn phái. Thuở
xưa, khi còn may mắn được gần gũi bên thầy, tệ huynh vẫn thường nghe thầy khen hiền
đệ ôn nhu, sâu sắc, có tài năng lãnh đạo, xứng đáng làm bậc hướng dẫn giáo đồ
mai hậu. Cho nên, tuy tệ huynh làm anh lớn mà thầy vẫn ngầm chủ ý truyền trao y
bát lại cho hiền đệ kế thừa.
Nhìn vẻ gió sương dầu dãi của người anh đáng kính, đạo sư bùi ngùi nối
lời:
- Thầy chúng ta đức độ cao vời nên mới có hiền huynh là đấng trượng phu đại
quân tử, không tham danh vọng phù phiếm và chẳng thèm tranh giành ảnh hưởng với
tệ đệ, không làm đổ vỡ tình đồng môn đồng đạo. Lẽ ra thói thường phải chọn
trưởng tràng như hiền huynh, nhưng thầy nhìn xa trông rộng, và cũng hiểu rõ tâm
chí của hiền huynh vốn muốn thoát ra mọi vòng cương tỏa nên đành chọn tệ đệ thay
vì chọn hiền huynh tài đức vượt trội hơn. Quyết định khác lẽ thường của thầy
quả thật đã khiến cho buổi ấy môn phái chúng ta không khỏi một phen sững sờ,
kinh ngạc.
Sư huynh ngửa mặt nhìn lên trần, cất tiếng cười hào sảng:
- Thầy vốn biết tệ huynh còn nòi nghệ sĩ, chán ngán quyền hành, lười
biếng chỉ huy, e sợ phải đứng đầu trăm người. Do đó, thương yêu tệ huynh như
con đẻ, thầy hằng ân cần bảo ban những bí quyết phòng thân để sau này dẫu tha
phương hành đạo giữa chốn phong trần, dẫu làm cánh hạc xa đàn, tệ huynh vẫn giữ
trọn giới quy mà bảo toàn được danh thầy danh đạo.
Đạo sư trầm giọng tâm sự:
- Nắm quyền pháp cai quản một đạo viện lớn, tránh sao khỏi phiền não vì
va chạm thói đời nay trắng mai đen, sớm thương chiều ghét! Thú thực, bao năm
qua tệ đệ cảm thấy rất cô đơn, chỉ thèm được làm cánh hạc phiêu du như hiền
huynh vậy thôi. Nhưng còn di mệnh của thầy ký thác, tệ đệ đâu dám tìm sự an
nhàn thanh thản cho riêng tư, đành cam nhẫn nại chờ có người xứng đáng kế tục.
Mỗi thời tu tập tịnh luyện, tệ đệ đều hướng tâm thành cầu nguyện thầy linh hiển
quyền năng nơi non bồng nước nhược phù trì cho chân cứng đá mềm, giúp tệ đệ đi
nốt con đường đang đi cho tử tế, không phải thẹn với thầy khi tới ngày gởi xác
thân này trả về cho cát bụi.
Sư huynh thông cảm:
- Tệ huynh hiểu bụng dạ hiền đệ lắm chứ, chính vì thế nên luôn luôn ngưỡng
mộ đứa em tài đức của mình. Hiền đệ ắt còn nhớ lời Đức Giêsu dạy các tông đồ
của Chúa. Tệ huynh rày đây mai đó truyền đạo thì có khác chi người gieo giống. Mỗi
khi huynh vung tay lên, có những hạt rơi xuống vệ đường, chim chóc đến ăn mất.
Có những hạt rơi trên chỗ sỏi đá ít đất, chúng vẫn mọc tược đâm chồi nhưng vì thiếu
rễ, khi nắng lên, cây non liền bị thiêu cháy chết khô. Có những hạt rơi vào bụi
gai, gai góc mọc lên đè ép chúng chết nghẹt. Có những hạt rơi nhằm đất tốt màu
mỡ, nên đơm hoa kết nụ, thành quả gặt hái gấp nhiều lần số hạt giống đem gieo.([2])
Nhấp một hớp trà thơm, sư huynh thủng thỉnh nói tiếp:
- Mỗi khi hữu duyên độ được một thiện tâm tấp tễnh bước vào đường đạo,
lòng tệ huynh vui một mà lo lắng muôn phần. Hiền đệ còn lạ gì kẻ thế gian buổi
sáng mới phát tâm bồ đề muốn làm Phật Tiên thì buổi trưa đã vội nổi lòng giông
bão mà làm ác quỷ, ma vương. Tệ huynh may mắn lắm cũng chỉ gieo được mầm, ươm
được hạt… Tệ huynh không thể gần gũi họ để theo dõi chăm sóc, nâng cành sửa lá
cho những cây non nớt vươn lên cứng cáp. Bởi vậy, những ai mới độ dẫn được, tệ
huynh đều gởi gắm họ về cho hiền đệ chăm sóc tại đạo viện danh giá này. Mọi
bông trái tốt tươi mà bao năm qua môn phái ta gặt hái được đều nhờ cả vào công
đức hy sinh của hiền đệ đấy thôi.
29-01-2013
HUỆ
KHẢI
CGvDT số 1893-1894, ngày 01-02-2013