BÀI THI
Con ôi!
Sự yên lặng để thần giao
cách cảm,
để các con tìm thấy con
trong Thầy
và Thầy hằng ngự trị
với đức hiếu sinh trong
vạn vật.
Yên lặng tức là quán triệt
tất cả những cái gì
mà trần gian không nói
được,
không sờ mó được,
Đức Cao Đài
Tiên Ông
*
Đây là chuyện tôi nghe:
Vị đạo sư trông coi đạo viện trang nghiêm đã nhiều năm dài. Khi tuổi hạc
càng cao, thể xác già nua không thể không tuân theo quy luật thành, thịnh, suy,
hủy của Hóa Công, dần dần bằng những cách gián tiếp, đạo sư ngụ ý cho môn đệ
hiểu rằng ngài sẽ trao lại quyền cai quản đạo viện này cho một người kế thừa
thật sự xứng đáng. Tôn kính đạo sư, không ai dám làm điều chi thất thố nhưng
làm sao tránh khỏi sự so bì, toan tính ngấm ngầm giữa các đệ tử lớn nhỏ, cũ mới.
Một sớm đầu xuân, sau giờ tọa thiền tập thể, đạo sư mời tất cả môn sanh
nán lại trong chánh điện. Ngài ôn tồn bảo:
- Lúc này thời tiết mát mẻ, tâm hồn chúng ta thơ thới, trí não do đó cũng
dễ nghĩ suy sáng suốt. Các con từ lâu đều đoán biết thầy sẽ có một quyết định
thật quan trọng vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong, hưng phế của ngôi đạo viện
mà thầy thọ truyền từ Sư Tổ. Các con trải bao nhiêu năm kiên trì theo thầy học
đạo, thầy đâu dám phụ ơn Sư Tổ nên hằng để tâm theo sát từng trò một để kịp
thời uốn nắn, dạy dỗ cho phù hợp căn trí mỗi con. Các con đều bình đẳng với
nhau trong cuộc thi sắp diễn ra. Cuộc thi gồm nhiều bài khảo sát trình độ tu
tiến của các con. Có bài khảo sát thầy công khai để các con rõ biết, nhưng lại
có những kỳ khảo sát âm thầm mà các con không ngờ rằng mình đang làm bài thi và
thầy đang lặng lẽ, kín đáo chấm bài các con trong từng hơi thở động tĩnh của
mỗi con hàng ngày hàng bữa.
Ngừng một lúc để các đệ tử kịp thấm thía những lời dặn dò, rồi đạo sư nói
tiếp:
- Hôm nay thầy ra một bài thi công khai. Các con hãy vận dụng tất cả sở
đắc tu học bấy lâu để trình bày cho thầy khả năng các con lãnh hội về Thượng
Đế. Các con tùy thích, làm thơ cũng được, văn xuôi cũng tốt, thậm chí viết ra
cả một tập sách thì thầy đều hoan hỷ tiếp nhận. Con nào xong trước thì nộp
trước cho thầy. Ngày rằm sau tiết xuân phân thầy sẽ công bố kết quả.
Đến hẹn, cầm một quyển tập dày dặn, đóng xén cẩn thận, đạo sư giơ cao cho
mọi người thấy rõ. Ngài khen:
- Đây là một công trình học thuật nghiêm túc, chắt lọc tinh hoa trải
nghiệm tâm linh của hiền nhân thánh triết đông tây kim cổ. Sư huynh các con
không hổ danh là người quản thủ Tàng Kinh Các của đạo viện chúng ta.
Giơ cao một mảnh hoa tiên chép tám câu thơ Đường luật với nét thư pháp mỹ
miều, ngài tán thán:
- Trưởng tràng các con là một thi tài. Bài thơ này đáng cho các con ngâm
nga trong lúc nhàn nhã, đủ để di dưỡng tánh tình.
Đạo sư không nói hết ý, nhưng toàn thể môn đệ ngầm hiểu hai sư huynh của
mình bên tám lạng bên nửa cân, và họ thừa nhận cả hai rất xứng đáng.
Đạo sư đưa mắt trìu mến nhìn khắp các môn đệ, giọng ngọt ngào như cha nói
với con:
- Thầy vui thấy hầu hết các con đều thương thầy mà sốt sắng nộp bài trước
kỳ hạn. Nhưng vẫn còn thiếu một con. Thầy không trách đâu. Vậy hãy trình ra đây
nếu như đã làm bài xong.
Mọi người sửng sốt khi thấy từ cuối chánh điện bước ra chú em nhỏ nhít
của họ. Nhiều năm qua, chú lặng lẽ như cái bóng âm thầm, với phận sự lo nhang
đèn, hoa quả trên bàn thờ và hầu chuông mỗi khi cúng bái.
Khoan thai tiến đến trước mặt đạo sư, cung kính chắp tay xá, rồi ngẩng
lên nhìn thẳng vào mắt thầy, chú chỉ mỉm cười tươi tắn mà chẳng nói gì.
Đạo sư chắp tay xá lại chú, mỉm cười đáp lễ và cũng chẳng nói gì.
13-3-2013
HUỆ
KHẢI
CGvDT số 1898, ngày 16-3-2013