“Thầy
có muốn chúng con khiến lửa từ trời
ập xuống đốt cháy chúng nó không?” Luca 9:54
PHÉP THUẬT
Đây là chuyện tôi nghe:
Một hôm thấy trà đồng sau khi ra ngoài đạo viện trở về có
thái độ hơi lạ, đạo sư gọi lại hỏi. Chú ngập ngừng một lúc rồi dè dặt thổ lộ:
- Hôm nay con xuống chợ mua ít trà. Biết con ở đạo viện ra,
chủ tiệm giữ con lại nói chuyện. Nhờ vậy, con biết thầy có… phép thuật.
Đạo sư tủm tỉm cười:
- Thế à! Họ nói sao, hở
con?
- Dạ, họ nói hồi còn chiến tranh lộn xộn, phe này nghi thầy
làm do thám cho phe kia. Một hôm thầy đang nghỉ chân trong quán nước thì có
người ghé vào bảo thầy trốn gấp, vì kẻ dữ đang tới bắt thầy. Nhưng thầy điềm
nhiên xin tô nước lạnh, gác đôi đũa lên miệng tô. Lát sau một tốp người hung
hăng xông vô quán, nhìn dáo dác mà không thấy thầy ngồi sờ sờ đó. Rồi có kẻ nói
lớn: “Hắn trốn qua bên kia sông rồi!” Thế là cả đám liền kéo nhau chạy đi…
- Con tin không?
- Dạ, con tin lắm chứ! Xin thầy từ bi truyền phép thuật cho
con.
Đạo sư nở nụ cười bao dung:
- Thầy cũng không dè là thầy có phép thuật nhiệm mầu đến như
thế! Nhưng con ơi, đi tu và phép thuật là hai con đường trái ngược nhau. Nếu
con vì phép thuật mà tu, thì ma quỷ sẽ mượn bùa phép dẫn dắt con xa rời chánh
đạo. Trái lại, nếu con quyết chí tu hành chơn chánh, siêng năng trau sửa tánh
hạnh cho nên người hiền đức hoàn toàn, nhân nghĩa trọn vẹn… thì tự nhiên con sẽ
có phép mầu biến cải con từ phàm tục trở thành thánh hiền; con có thừa khả năng
cảm hóa kẻ xấu; con không sai khiến mà người khác vui lòng vâng phục…
Giả dụ con học được phép thuật, mà lòng con vẫn còn đầy ắp
lục dục thất tình, ngùn ngụt tham sân si, chắc chắn con sẽ lạm dụng phép thuật
để thỏa mãn dục vọng tà tâm. Khi ấy con sẽ gây nên tội lỗi khủng khiếp. Để thầy
kể con nghe tích này trong Kinh Thánh:
Thời Đức Giêsu hành đạo, giữa người Do Thái
và người Samaria
có xung đột về lãnh thổ và tôn giáo. Bị người Do Thái khinh bỉ, người Samaria trả đũa bằng cách
cản trở các đoàn hành hương từ Galilê về Giêrusalem muốn mượn con đường tắt
xuyên qua làng họ. Thế nên khi học trò Đức Chúa vào làng thương lượng để mượn
con đường tắt ấy thì bị từ chối quyết liệt, chỉ vì Chúa và môn đệ là người Do
Thái.
Trong số môn đệ Chúa có hai ông Giacôbê và Gioan là anh em
ruột, tánh tình nóng nảy. Chúa tặng cả hai biệt hiệu “con trai Thiên Lôi”.([1]) Tức là Chúa ví hai ông như Castor và Pollux (anh em sanh đôi, con thần
Zeus), phụ trách làm sấm chớp. Vì thầy trò bị “mất mặt” nên hai ông Giacôbê và
Gioan nổi sùng, bèn tâu với Chúa: “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến
lửa từ trời ập xuống đốt cháy chúng nó không?” ([2])
Thầy không kể thì con
thừa biết là đời nào Đức Chúa lại “ăn miếng trả miếng” như thế. Bởi vậy hai ông con trai
Thiên Lôi liền bị Chúa quở trách, rồi thầy trò đi qua làng khác.([3])
Nhìn chú trà đồng tròn
xoe đôi mắt, đạo sư âu yếm xoa đầu chú, nhỏ nhẹ kết thúc câu chuyện:
- Từ tổ sư xuống cho tới
thầy đây, không bao giờ đem chuyện hú gió kêu mưa, rải đậu thành binh, chỉ đá
hóa vàng… mà mị đời lừa người. Con muốn trở thành Thần Thánh thì trước tiên
phải ráng tu sửa bản thân con để làm Người cho tử tế đàng hoàng cái đã; chớ có
lầm lạc mơ tưởng phép thuật, con nhé!
01-4-2013
HUỆ KHẢI
CGvDT số 1901, ngày
05-4-2013