Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

8. BỮA CƠM / DƯỚI MÁI ĐẠO VIỆN

BỮA CƠM
Đây là chuyện tôi nghe:
Một hôm trưởng tràng xin phép thầy rời đạo viện về thăm nhà. Nói cho đúng là thăm gia đình vợ chồng người chị ruột có đứa con trai nhỏ.
Sau bữa cơm, mọi người ngồi uống nước, hàn huyên. Đã lâu không gặp cậu, chú bé ngồi bên mẹ nhưng luôn đưa mắt nhìn trưởng tràng, tỏ vẻ thích thú được hóng chuyện người lớn.
Trưởng tràng nói:
- Chị nấu chay khéo quá! Món canh rau chẳng khác khi xưa mẹ vẫn nấu, làm em chạnh nhớ mẹ.
- Bữa trước cậu điện thoại hẹn hôm nay về chơi, ảnh liền dặn chị nấu chay cho cả nhà, làm mấy món cậu thích.
Trưởng tràng cười:
- Em cảm ơn anh chị. Đi tu rồi, uống ăn quen đạm bạc, tiện món chi cũng xong mà.
- Ảnh quý cậu lắm, cứ nhắc chị lấy chén đũa mới. Xoong nồi rửa sạch rồi mà còn dặn phải khử mùi cho kỹ trước khi nấu nướng. Ảnh sợ không tinh khiết, cậu không chịu được hơi hám thịt cá!
Trưởng tràng lại cười:
- Chẳng hề chi đâu anh chị. Quan trọng là tấm lòng mình kìa. Lòng không thanh tịnh, không tịnh khiết thì mới đáng ngại hơn chén đũa, xoong nồi chớ!
Chú bé xen vào:
- Hồi ăn cơm, trước khi cầm đũa, con thấy cậu làm thinh, chắp tay lâu lâu. Cậu cầu nguyện à?
Trưởng tràng mỉm cười đáp:
- Phải đó con. Ở chỗ cậu tu, mỗi bữa cơm thầy trò lớn nhỏ ngồi quây quần bên nhau. Trước khi ăn thì cùng đọc vài câu kinh ngắn để cầu nguyện chung. Hồi nãy cậu đọc thầm thôi.
- Tại sao phải đọc kinh? Ở nhà con ăn cơm đâu có ai đọc kinh.
- À… Lý do là mình tạ ơn Trời Phật Thánh Thần. Con thấy đó, trong lúc khắp thế giới hãy còn rất nhiều người đói khổ, mà mình có cơm ăn hàng ngày, vậy hãy tạ ơn trời đất cung cấp lúa gạo, rau quả nuôi dưỡng mình. Rồi nghĩ tới những người thiếu ăn, mình nên cầu nguyện cho họ cũng có cơm ăn như mình.
Cha chú bé xen vào:
- Trước kia còn làm việc ở miền Tây, anh có gặp mấy ông lão không đi tu như cậu, nhưng bữa cơm thấy các cụ gác đôi đũa ngang qua chén cơm trắng, hai tay kính cẩn nâng lên trán lâm râm khấn rồi mới ăn. Hỏi ra thì biết dường như tục lệ có từ thời lưu dân đi mở đất mới. Nhọc nhằn mới kiếm được hột gạo giữa nơi hoang vu nên các cụ khi xưa luôn thành kỉnh vái van tạ ơn Sơn Thần, Thổ Địa nuôi dưỡng mình.
Trưởng tràng gật đầu:
- Phong tục xưa tốt thay! Ngày nay nhiều người ăn uống phung phí lắm. Em có xem một đoạn phim ngắn trên mạng; thấy người nghèo đi gom thức ăn thừa ở các nhà hàng mang về chia nhau.
Quay sang cháu, trưởng tràng nói tiếp câu chuyện dang dở:
- Ở chỗ cậu tu, ngoài việc cầu nguyện cho người khác được ăn thì còn cầu nguyện thêm cho phần linh hồn nữa. Chúng ta có hai thứ thức ăn. Ngoài thứ nuôi dưỡng thể xác lại cần thêm thứ nuôi dưỡng linh hồn. Nuôi dưỡng thể xác là vật thực; nuôi dưỡng linh hồn là pháp thực. Nhiều người chưa biết tu, chưa hiểu đạo, do đó cậu cầu nguyện cho họ sẽ biết tu, sẽ hiểu đạo, tức là sẽ được ăn thêm pháp thực để nuôi dưỡng linh hồn họ.
Chú bé lém lỉnh:
- Cậu dạy con cầu nguyện đi! Nhưng con còn ăn mặn, con bỏ bớt chỗ pháp thực gì đó, được không cậu?
- Cái thằng!
Mẹ chú mắng yêu, rồi cười xòa cùng cả nhà.
11-6-2013
HUỆ KHẢI
CGvDT số 1911 ngày 14-6-2013