Một đạo viện không địa chỉ, chẳng tên gọi. Một đạo sư không danh tính,
những huynh đệ môn sinh cũng chẳng có tính có danh.
Họ là ai? Họ ở đâu? Hà nhân? Hà xứ?
Cớ sao họ lại vừa cổ vừa kim? Vừa cũ vừa mới? Nhưng có lẽ nhờ thế mà họ
mới sẻ chia, san sớt với chúng ta những điều cũ kỹ qua những góc nhìn tưởng đâu
là mới, chứ xét cho cùng chả hề mới mẻ chi đâu.
Họ có gương mặt nào không? Có đấy. Họ mang chung một chân dung, khoác
cùng một diện mạo. Là chân dung không chân dung, là diện mạo vô diện mạo. Bởi
lẽ rằng cư trú nơi đạo viện đó vốn là những tâm hồn Đại Đạo, mà Đại Đạo thì
bàng bạc bao la, chỗ nào cũng có. Đại Đạo phiếm hề, kỳ khả tả hữu! Đức Lão Tử
há chẳng từng nói thế là gì.
Khi đã thử một lần bước vào đạo viện vô trụ xứ ấy và gặp những gương mặt
không chân dung ấy, khi đã lắng nghe thầy trò họ, huynh đệ họ tâm tình dạy bảo
lẫn nhau, ắt ta không khỏi tự hỏi: Họ có thật chăng? Có hiện hữu giữa phù hoa
cát bụi này chăng? Hay họ chỉ là niềm mơ ước mong manh của người kể chuyện mỗi
khi gã ấy ngừng tay thôi giở tiếp trang kinh và thả hồn vào cuộc ngẫu hứng
phiêu bồng viễn mộng.
Đây là chuyện tôi nghe…
Như thị ngã văn ư?
Vậy té ra họ có thật sao?!
Dường như thế, bởi tà áo họ vừa thấp thoáng mập mờ đâu đây, và vô tình
gởi lại trong gió chút hương trầm xa xôi thoang thoảng.
Thôi đừng tìm họ, chớ khá cưỡng cầu. Nhưng xin nguyện ước cho bạn, cho
tôi, cho chúng ta, một lần ngẫu nhĩ duyên may họ và ta sẽ tao ngộ tương phùng
giữa cuộc chơi trần gian ngắn ngủi, để chúng ta hạnh phúc một lần với đất trích
chiêm bao.
Xin chào bạn.
17-4-2013
HUỆ
KHẢI