Thứ Hai, 30 tháng 1, 2017

Nẻo Về Tâm Linh 25/31



Mẹ Teresa (1910-1997)

NHỮNG ĐIỀU NHỎ NHẶT
Chớ khinh điều lành nhỏ,
nói rằng chẳng đưa lại quả báo cho ta.
Phải biết giọt nước nhểu lâu ngày cũng đầy bình.
Kinh Pháp Cú, 122
Mẹ Teresa (1910-1997), người Albania, giải thưởng Nobel Hòa Bình năm 1979, được tôn phong Chân Phước ngày 19-10-2003.
Đây là chuyện tôi nghe:
Ngày 07-10-1950 Mẹ được phép Vatican thành lập Dòng Tu Thừa Sai Bác Ái tại thành phố Calcutta (Ấn Độ), bấy giờ chỉ vỏn vẹn mười ba tập sinh. Đầu năm 2012, Dòng Tu của Mẹ đã có trên bốn ngàn năm trăm nữ tu, hành đạo ở một trăm ba mươi ba quốc gia, trong đó có Úc.
Mẹ đến Úc lần đầu vào năm 1969, để mở một nhà tu tại thị trấn Bourke, nằm phía tây bắc bang New South Wales. Năm 1970, Mẹ quay lại Úc mở thêm một nhà tu tại thủ phủ Melbourne của bang Victoria. Sau đó mấy năm, Mẹ đến Úc thêm một lần nữa. Năm 1985 Mẹ qua Úc lần cuối cùng.
Mẹ Teresa có mẩu hồi ức nhỏ, nhan đề Hãy Nhớ Những Điều Nhỏ Nhặt (Remember the Small Things), kể chuyện một thổ dân Úc. Theo văn bản tôi có, Mẹ không nói rõ chuyện ấy xảy ra ở địa phương nào, năm nào. Trong một hồ sơ của các nghị viên Úc ở bang New South Wales, ông Bill Beckroge thuật lại rằng vào năm 1985, Mẹ đã làm cho các ông “sốc” khi đả động tới vấn đề các ông luôn né tránh, đó là cách các ông đối xử với thổ dân Úc.([1])
Ở Úc có những khu vực dành riêng cho thổ dân, gọi là reservations. Tại một khu như thế, Mẹ gặp một thổ dân cao tuổi. Mẹ kể:
Tôi dám chắc các bạn chưa bao giờ nhìn thấy một hoàn cảnh khó khăn như ông lão nghèo khổ ấy. Mọi người hoàn toàn làm ngơ ông. Nhà ông luộm thuộm, nhếch nhác. Tôi nói:
- Làm ơn để tôi dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ áo quần, dọn giường giúp ông nhé?
- Tôi thấy có sao đâu! Cứ để yên như vậy.
- Tuy nhiên, ông sẽ thấy tốt hơn nếu để tôi dọn dẹp giúp ông.
Cuối cùng, ông lão bằng lòng. Thế là tôi dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ cho ông. Tôi tìm thấy một cây đèn đẹp, bám đầy bụi. Chỉ có Trời mới biết bao nhiêu năm rồi ông không thắp đèn. Tôi hỏi:
- Ông không thắp đèn ư? Chả bao giờ dùng đèn sao?
- Phải. Có ai ghé thăm đâu. Cần gì thắp đèn. Thắp cho ai đây?
- Nếu mỗi tối các nữ tu tới, ông thắp đèn chứ?
- Dĩ nhiên rồi.
Từ hôm đó các nữ tu tối nào cũng tới. Chúng tôi lau chùi cây đèn, và đêm đêm các nữ tu lại chong đèn sáng.
Hai năm trôi qua, tôi quên hẳn ông ấy. Ông gởi lời nhắn này: “Xin bảo bạn tôi biết rằng ngọn đèn bà thắp lên trong đời tôi vẫn tiếp tục tỏa sáng.”
Kết thúc câu chuyện, Mẹ Teresa viết: Tôi đã nghĩ đó là điều rất nhỏ. Chúng ta thường hay lơ là những điều nhỏ nhặt.([2])
*
Trong quyển 4 bộ sách Những Chứng Từ Cho Giáo Hội, viết thư cho một cậu bé mồ côi (bài 47), Ellen G. White khuyên:
“Khi bận bịu với những điều nhỏ nhặt cần thiết này, cậu thật sự đang phục vụ nhiều hơn những lúc lu bu với chuyện to tát, nhọc nhằn.” ([3])
Phục vụ cho người khác vô vụ lợi, như việc Mẹ Teresa và các nữ tu giúp ông lão thổ dân Úc, thánh giáo Cao Đài gọi là công quả.
Đức Chí Tôn (Cao Đài Tiên Ông) dạy:
“Các con đã từng nghe Thầy dạy rằng công quả dầu nhỏ nhoi đến độ nào cũng là công quả, không mất đâu. Các con cố gắng mót bòn dành dụm trong khoảng đời tu học như con kiến tha mồi lâu ngày ắt đầy ổ đó các con.” ([4])
11-9-2012
HUỆ KHẢI





([1]) “Mother Teresa came to Australia in 1985 and shocked us by saying something that we all knew but did not want to talk about – the way that we had treated our indigenous persons.” http://www.parliament.nsw.gov.au/prod/parlment/hansart.nsf/V3Key/LA19970917007
([2]) “I thought it was a very small thing. We often neglect small things.”
([3]) “When engaged in these necessary small things, you are doing more real service than when engaged in large business and in laborious work.” Ellen G. White: Testimonies for the Church, Vol. 2, article 47: Letter to an Orphan Boy.
([4]) Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 29-3-1972.