Thứ Hai, 30 tháng 1, 2017

Nẻo Về Tâm Linh 27/31


SAO KHÔNG LÀ BÂY GIỜ?
Trong tiếng Anh, thành ngữ Pyrrhic victory (chiến thắng của Pyrrhus) có nghĩa là một thắng lợi đánh đổi bằng một tổn thất rất lớn. Nói khác đi, nếu đem cả thắng lợi và tổn thất đặt lên bàn cân thì thắng lợi đó hầu như bị triệt tiêu, trở thành vô nghĩa.
Chẳng hạn, ai đó muốn đeo đuổi một vụ kiện lớn, và họ được người am hiểu luật pháp can gián: “Vụ này sẽ dây dưa rất mất thời gian và rất tốn kém tiền bạc. Vì vậy, nếu may ra thắng kiện, chẳng qua cũng chỉ là chiến thắng của Pyrrhus!”
Pyrrhus (hay Pyrrhos) sinh khoảng năm 318 và mất năm 272 trước Công Nguyên, là một trong những địch thủ dữ dằn nhất của quân La Mã. Năm 279 trước Công Nguyên, lúc đang làm vua xứ Epirus (nằm ở Đông Nam châu Âu, giữa Hy Lạp và Albania), Pyrrhus đánh một trận long trời lở đất với quân La Mã do Publius Decius Mus chỉ huy. Đó là trận đánh thành Asculum ở miền Apulia (phần đất phía Nam nước Ý). Cuối cùng Pyrrhus thắng trận, nhưng bản thân vua bị thương nặng, nhiều tướng giỏi của ông tử trận, quân đội tinh nhuệ của Epirus bị tổn thất quá nặng nề!
Vua Pyrrhus có một bạn thân là Cyneas, và đây là chuyện tôi nghe:
Một hôm Cyneas vào triều gặp vua Pyrrhus và hỏi:
- Tâu Đức Vua, nếu đánh bại La Mã, kế tiếp ngài sẽ làm gì?
Pyrrhus đáp:
- Sicily ở bên cạnh và ta sẽ lượm nó dễ ợt như lấy đồ trong túi.
- Và sau Sicily ngài sẽ làm gì nữa?
- Qua Bắc Phi chiếm thêm xứ Carthage.
- Tâu Đức Vua, thế rồi sau Carthage?
- Ta sẽ định đoạt số phận Hy Lạp.
- Và sau tất cả những chiến thắng vẻ vang ấy, tâu Đức Vua, cuối cùng ngài sẽ làm gì?
Pyrrhus cười lớn:
- Bấy giờ ta sẽ xả hơi và tận hưởng thanh nhàn.
Cyneas kính cẩn nói:
- Tâu Đức Vua, vậy sao ngài không hưởng nhàn ngay lúc này? Sao không là bây giờ?
Chuyện kể trên phần nào có hơi hướm giống như chuyện thứ hai dưới đây:
Một giáo sư lừng lẫy của Viện Đại Học Harvard danh giá, rất giỏi dạy nghề kinh doanh, đang nghỉ mát ở một bờ biển nổi tiếng. Chiều chiều dạo chơi trên bãi cát đẹp, ông đều thấy một người đàn ông nằm phè ra hưởng thụ thiên nhiên hữu tình. Một hôm lân la đến làm quen, giáo sư hỏi:
- Có lẽ ông cũng là du khách?
- Không, tôi sống ở đây lâu năm rồi.
- Ồ!... Chiều nào tôi cũng gặp ông nằm thư giãn ở đây, trông rất thoải mái và điệu nghệ. Xin lỗi, nếu tôi đoán không lầm thì ông thuộc hàng đại gia ở địa phương này.
Người kia cười ngất:
- Đại gia tiểu gia gì đâu! Tôi chỉ là thợ câu. Mỗi ngày kiếm đủ ăn ba bữa, xong xuôi ra đây nằm chơi cho sướng.
- Thế à! Tôi có thể bày cho ông cách làm giàu. Ông sẽ lập nhà máy thủy hải sản…
- Rồi sao nữa?
- Công ty ông sẽ phát triển thành công ty đa quốc gia. Ông là đại tỷ phú, thường xuyên đáp máy bay thượng hạng đi khắp thế giới để coi sóc việc kinh doanh...
- Rồi sao nữa?
- Ông sẽ giàu tới mức không còn muốn kiếm tiền nữa. Khi ấy, ông sẽ nghỉ ngơi và mặc tình hưởng thụ thỏa thích những bãi biển đẹp mê hồn như thế này.
- Ủa! Chớ ông không thấy tôi đang tận hưởng nó à? Cần gì phải mệt trí nhọc xác thêm mấy chục năm như ông bày vẽ!
04-3-2013

HUỆ KHẢI