20. Một giao dịch hoàn hảo
Hiền giả phương Đông khuyên đừng thấy điều thiện nhỏ mà chê
rồi không làm. Cũng vậy, Sally Koch nói: “Những
cơ hội lớn để giúp người khác ít khi đến, nhưng những cơ hội nhỏ ngày nào cũng
có quanh ta.” ([1]) Vì thế, người có tấm lòng
không bao giờ bỏ qua những cơ hội nhỏ nhặt, miễn sao có thể giúp được ai chút
gì đó. Câu chuyện sau đây là một trường hợp.
Sharon Borjesson nguyên là giáo viên trung học (cấp hai).
Chồng bà là một sĩ quan hải quân. Bà có hai con, đi và sống khắp nước Mỹ. Năm
1969 vợ chồng bà định cư tại thành phố San Diego và bắt đầu kinh doanh địa ốc.
Năm ấy con trai của hai vợ chồng mới mười ba hay mười bốn
tuổi gì đó; cháu và đứa bạn leo lên xe buýt ra thị trấn tìm mua mấy cái trục
bánh xe gắn cho tấm ván trượt. Mỗi trẻ có hai mươi Mỹ kim. Vào tới khu phố buôn
bán, hai cháu mới té ra rằng còn phải có thêm ít tiền để mua vé xe buýt lượt về
và trả tiền thuế trên món hàng. Bọn trẻ thiếu 3,75 Mỹ kim.
Gần đó là ngân hàng mà ông bà Borjesson là khách hàng thân
quen. Thế nên hai cháu quyết định vào đó hỏi vay. Cô nhân viên ngân hàng bảo
rằng không thể nào cho bọn trẻ vay được, tuy nhiên hai cháu có thể nhận một
khoản tiền mặt ứng trước (cash advance)
căn cứ theo thẻ tín dụng của ông bà Borjesson.
Vậy là bọn trẻ gọi điện thoại về nhà, nhưng không ai trả lời.
Chúng cố thuyết phục cô nhân viên ngân hàng lần nữa, xem thử còn có thể xoay xở
cách gì khác hơn chăng. Cô này bèn đưa hai cháu tới gặp ông phó giám đốc.
Khi ông ta hỏi lý do tại sao ngân hàng lại nên cho chúng vay
tiền, thì hai trẻ trả lời: “Bởi vì tụi cháu là hướng đạo sinh, là học trò giỏi,
và tụi cháu rất đáng tin cậy.”
Ông phó giám đốc bảo rằng vì bọn trẻ không có thứ gì để bảo
đảm, chúng phải viết và ký nhận cho ông một cái giấy nợ. Bọn trẻ đồng ý làm thế
và về phần mình ông đã đưa chúng 3,75 Mỹ kim chúng đang cần.
Ngày hôm sau ông Borjesson gọi điện cho ông phó giám đốc ngân
hàng hỏi vay một khoản tiền dùng vào việc kinh doanh địa ốc. Nhờ thế hai vợ
chồng biết rằng con người tuyệt vời này đã lấy tiền túi của ông cho bọn trẻ
vay.
Khi trò chuyện với ông phó giám đốc, vợ chồng Borjesson biết
thêm ông ta đã nhiều lần cho vay theo kiểu đó, có khi là cả một khoản tiền lớn
giúp đỡ vợ một anh lính thủy vì chị ấy chậm nhận được tiền nhà nước cấp phát.
Ông phó giám đốc bảo hầu như một trăm phần trăm trường hợp
ông ta đều được trả nợ đầy đủ, và cơ hội được giúp người khác theo cách này là
một trong những phần thưởng xứng đáng nhất của nghề ngân hàng.
Ngay sáng hôm sau con trai ông bà Borjesson và bạn cháu đã
nhảy lên xe buýt đi đến ngân hàng. Hai trẻ trả dứt số tiền và nhận lại tờ giấy
nợ có chữ ký xác nhận của ông phó giám đốc.
Đó là một giao dịch ngân hàng hoàn hảo.
06-11-2004
Huệ Khải