Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

31. Món quà cho người nhút nhát / SỐNG ĐẸP LÀ SỐNG ĐẠO


31. Món quà cho người nhút nhát
Thánh Têrêsa thành Calcutta (1910-1997), Dòng Thừa Sai Bác Ái, từng bảo: “Những lời tử tế có thể ngắn và dễ nói, nhưng âm vang của chúng lại thực sự bất tận.” ([1]) Đúng vậy, lời nói dịu dàng của lòng từ ái có sức mạnh nâng đỡ phi thường, và Lillian đã trải nghiệm được huyền nhiệm có thật này.
Là thiếu nữ Canada gốc Pháp, Lillian (gọi thân mật là Lill) lớn lên ở một vùng nông nghiệp gần con sông Canard, tỉnh Ontario. Năm cô mười sáu tuổi, người cha nghĩ rằng con gái ông cắp sách đến trường như vậy đã đủ lắm rồi, và cô bị ép buộc phải bỏ ngang việc học để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Ấy là năm 1922, tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai của cô, chút vốn liếng học hành và kỹ năng hạn chế, tương lai đối với cô chẳng thấy có gì sáng sủa.
Cha cô nghiêm khắc, ít khi chịu cho kẻ khác từ khước yêu cầu của ông và chẳng bao giờ chịu chấp nhận mọi lý lẽ bào chữa của kẻ ấy. Ông buộc con gái phải tìm ra việc làm nhưng những hạn chế của cô khiến cô thiếu tự tin và cô chẳng biết mình còn có thể làm nên trò trống gì được nữa.
Với hy vọng mỏng manh tìm ra chỗ làm, ngày ngày cô vẫn lên xe buýt đi vào những chốn thị thành đô hội như Windsor hay Detroit. Nhưng cô không thể lấy hết can đảm để tiếp xúc những chỗ đăng tin cần người. Thậm chí cô còn không thể đưa tay gõ cửa người ta. Ngày ngày cô lại vào thành phố, bước đi loăng quăng vô định, chờ đến lúc sụp tối thì quay về nhà. Cha cô thường hỏi: “Bữa nay có chút may mắn nào không, Lill?”
Cô thường trả lời ngoan ngoãn: “Thưa cha, không có… Không có gì may mắn cả.”
Ngày lại ngày trôi qua, cô tiếp tục lên xe buýt và cha cô tiếp tục hỏi về kết quả tìm việc. Câu hỏi càng lúc càng gay gắt hơn và cô biết rằng chẳng muộn màng gì cô sẽ phải cố gắng thu hết can đảm gõ một cánh cửa nào đó.
Một ngày kia, ở khu thương mại của thành phố Detroit, Cô nhìn thấy thông báo của công ty Carhartt Overall: “Cần một thư ký. Liên hệ bên trong.
Leo hết một dãy cầu thang dài thượt mới lên tới các văn phòng của công ty, cô rụt rè gõ ngay cánh cửa đầu tiên cô gặp. Bà trưởng phòng Margaret Costello ra tiếp cô. Bằng thứ tiếng Anh lủng củng những lỗi, cô nói rằng cô thích cái chân thư ký, và bịa ra rằng cô mười chín tuổi. Bà trưởng phòng đoán biết ngay có điều gì sai sự thật, nhưng vẫn quyết định cứ cho cô gái một cơ hội.
Bà đưa cô đi qua văn phòng làm việc cũ kỹ của công ty. Trước những dãy là dãy con người ngồi bên những dãy là dãy máy tính (calculators) và máy đánh chữ, Lill có cảm giác như hàng trăm cặp mắt đang nhìn cô soi mói. Cúi gằm mặt ngó xuống, cô gái con nhà nông miễn cưỡng nối gót bà trưởng phòng đi tới cuối căn phòng tối tăm. Bà ấy mời cô ngồi trước một máy đánh chữ và ôn tồn bảo: “Lill, hãy thử coi cô thực sự giỏi cỡ nào đây.”
Bà yêu cầu cô gõ một lá thư và rồi bỏ đi. Cô nhìn đồng hồ thấy đã 11 giờ 40. Ai nấy đều sắp sửa rời văn phòng ăn trưa. Lúc ấy cô nghĩ rằng mình có thể đi lẫn vào đám đông để đánh bài chuồn. Nhưng cô biết ít ra cô nên cố gắng gõ lá thư.
Lần thử sức đầu tiên, cô đánh được một dòng. Nó chỉ gồm năm chữ và cô sai hết bốn lỗi. Cô rút tờ giấy ra khỏi máy và quẳng đi. Bây giờ đồng hồ chỉ 11 giờ 45. Cô nhủ thầm: “Đúng Ngọ là mình sẽ lẻn ra theo đám đông và thiên hạ sẽ chẳng bao giờ gặp lại mình nữa.”
Lần thử sức thứ hai, cô đánh được trọn một đoạn thư, nhưng vẫn mắc nhiều lỗi. Cô rút tờ giấy ra khỏi máy, quẳng đi và khởi sự làm lại. Lần này cô gõ xong trọn lá thư, nhưng tác phẩm của cô vẫn rải rác nhiều lỗi. Cô nhìn đồng hồ: 11 giờ 55 – năm phút nữa là thoát.
Đúng lúc ấy, cánh cửa ở đầu kia văn phòng mở ra và bà trưởng phòng bước vào, tiến thẳng về phía cô, đặt một tay lên bàn và bàn tay kia đặt lên vai cô. Bà đọc lá thư và dừng lại. Rồi bà bảo: “Lill à, cô làm tốt đấy chứ.”
Cô sửng sờ, nhìn lá thư, rồi ngước nhìn bà ta. Bằng những lời khích lệ đơn giản ấy, nỗi cám dỗ trốn chạy nơi cô tan biến và lòng tự tin bắt đầu nảy nở. Cô nghĩ: “À, nếu bà ta nghĩ là tốt, thì hẳn nhiên phải là tốt. Mình sẽ ở lại.”
Quả thực cô đã trụ lại công ty Carhartt Overall suốt mấy mươi năm, trải qua hai trận Thế Chiến và một thời kỳ kinh tế suy thoái, trải qua mười một đời tổng giám đốc của công ty và sáu đời thủ tướng của Canada – tất cả chỉ vì có một bà trưởng phòng nhân hậu đã thấu hiểu mà trao tặng cho cô gái trẻ nhút nhát, thiếu quyết đoán một món quà vô giá là lòng tự tin sau khi cô gái ấy rụt rè gõ cửa tìm việc.
20-11-2004 / 06-4-2017
Huệ Khải




([1]) Kind words can be short and easy to speak, but their echoes are truly endless.