Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

43. Hãy làm ơn cho người khác / SỐNG ĐẸP LÀ SỐNG ĐẠO



43. Hãy làm ơn cho người khác


Nhắc đến chuyện vào nghề của mình, cha đẻ hai nhân vật Dilbert và Dogbert là danh tài hý họa Scott Adams đã có câu nói đáng nhớ: “Vì một lẽ nào đó, hai tiếng cảm ơn dường như là chưa đủ. Lần hồi tôi ngộ ra có một số quà tặng ta không thể báo đáp mà phải tiếp tục trao sang người khác.” ([1]) Cái triết lý sống đẹp ấy một lần nữa lại tìm thấy trong mẩu chuyện sau đây.
Ngoài công việc một thầy thuốc gia đình kiêm chuyên gia chữa trị cho người nghiện ngập, bác sĩ Kenneth G. Davis còn là diễn giả tên tuổi và tác giả khá nhiều sách ở Mỹ trong việc hướng dẫn bệnh nhân tự chăm sóc sức khỏe cũng như biết cách xây dựng quan hệ hợp tác giữa thầy thuốc và người bệnh. Ông khai thác những kinh nghiệm đó và viết thành quyển Khiêu Vũ Với Thầy Thuốc Của Bạn.([2]) “Khiêu vũ” hàm ý rằng bệnh nhân và thầy thuốc phải biết ăn ý, ứng phó nhịp nhàng với nhau trong từng bước điều trị giống như một cặp đang dìu nhau từng bước trên sàn nhảy.
Thuở vừa hoàn tất hai năm tu nghiệp thường trú dành cho các bác sĩ đã kinh qua đào tạo nội trú, Davis thuê một chiếc xe dành cho người cắm trại rồi chở vợ và con gái hai tuổi đi chơi để ăn mừng kết quả này. Rủi ro, lúc họ đang lẻ loi giữa bãi cắm trại vắng vẻ ở thung lũng sông Rogue thuộc bang Oregon (nước Mỹ) thì bình ắc-quy hết điện, chiếc xe chết lịm như con bệnh hôn mê.
Bảo vợ con ở lại trông xe, ông cuốc bộ hai tiếng đồng hồ, trẹo cả cổ chân mới ra được xa lộ để ngoắc xe tải xin quá giang tới cây xăng gần nhất. Tới nơi, ông lặng cả người khi thấy cây xăng đã nghỉ bán vào sáng Chủ Nhật. May thay còn có hộp điện thoại công cộng và quyển danh bạ te tua đã giúp ông liên lạc được một ga-ra cách đó ba mươi hai cây số. Nghe kể sự tình và biết được địa điểm, người thợ máy tên Bob trấn an ông: “Chủ Nhật nào tôi cũng nghỉ làm. Nhưng không sao. Khoảng nửa giờ nữa sẽ tới chỗ ông.” Bác sĩ thở phào nhưng bụng lại nơm nớp sợ rằng anh thợ sẽ nhân cảnh ngộ ngặt nghèo này mà chém đẹp.
Anh thợ tới và chiếc xe cứu hộ màu đỏ sáng choang đưa bác sĩ quay về bãi cắm trại. Tới nơi, nhìn cái cách anh rời khỏi buồng lái mà ông sửng sốt: Anh phải dùng cặp nạng thay cho hai chi dưới. Trong đầu ông bác sĩ lại vẩn vơ tính toán không biết sẽ trả công người thợ tàn tật này thế nào cho xứng đáng.
Anh nhanh chóng kiểm tra xe của bác sĩ và kết luận: “Chỉ tại ắc-quy hết điện. Chờ chút tẹo nữa là gia đình ông bà sẽ bon bon lên đường thôi.” Anh phục hồi bình ắc quy và trong lúc chờ sạc đủ điện, anh quay sang làm trò ảo thuật cho con gái ông đỡ buồn. Anh còn tặng luôn cô bé đồng hai mươi lăm xu vừa “hóa phép” móc ra từ lỗ tai.
Thế rồi anh thu dọn đồ nghề chuẩn bị ra về. Bác sĩ hỏi tiền công và không tin ở tai mình khi nghe trả lời: “Thôi khỏi! Đáng gì đâu!” Ông cố khẩn nài nhưng anh vẫn cương quyết khước từ. Anh giải thích: “Hồi tôi cụt hai chân ở Việt Nam, cảnh ngộ còn tệ hơn ông nhiều. Anh chàng cứu giúp tôi hồi ấy dặn tôi đừng tính chuyện trả ơn mà hãy lo làm ơn cho người khác. Thế thì ông đâu có mắc nợ tôi. Nhưng xin nhớ giùm, bất cứ khi nào có dịp, ông hãy ráng giúp lại người khác.”
Hơn hai mươi năm sau, ngoài công việc phòng khám, giờ đây bác sĩ Davis còn bận bịu huấn luyện sinh viên y khoa. Buổi sáng nọ, sau khi chẩn đoán một bệnh nhân bị rượu và ma túy tàn phá cơ thể, bác sĩ và cô sinh viên năm thứ hai tên là Cindy quay về văn phòng các điều dưỡng để bàn phương án trị liệu.
Bỗng thấy cô gái đằm đìa nước mắt, ông ái ngại hỏi: “Em không thoải mái khi trao đổi công việc này hả?”
Cô thổn thức: “Thưa thẩy, má em cũng đang mắc bệnh y hệt người đó.”
Thế là vào giờ ăn trưa hai thầy trò tìm một chỗ riêng để trao đổi về hoàn cảnh bi đát của má cô. Một cảnh nhà đang chênh vênh trên mép vực sâu ly tán dần dần hiện rõ theo dòng nước mắt lã chã của cô gái. Ông khuyên học trò đừng tuyệt vọng. Rồi ông và cô sắp xếp để má cô tiếp xúc một chuyên gia tư vấn. Mọi người trong nhà cô cũng kiên trì thuyết phục, giải thích, và khuyến nhủ. Cuối cùng má cô tin tưởng, bằng lòng vào bệnh viện và ở đó suốt nhiều tuần.
Khi má cô lột xác trở về với chồng con, cô gái xúc động hỏi bác sĩ: “Làm sao em đền đáp được ơn thầy?”
Ông thoắt nhớ ngay tới anh thợ Bob, và biết rằng mình chỉ có một câu trả lời duy nhất: “Em hãy làm ơn cho người khác.”
25-12-2004
Huệ Khải




([1]) Somehow, thanks didn’t seem to be enough. Over time, I have come to understand that some gifts are meant to be passed on, not repaid.
([2]) Dancing with Your Doctor