44. Không thể bỏ nghề
Phó Giáo Sư
Kathleen Brewer-Smyth giảng dạy tại Khoa Điều Dưỡng của trường Khoa Học Y Tế Và
Điều Dưỡng,([1]) thuộc Viện Đại Học Delaware . Chuyên ngành của bà liên quan đến
thần kinh học, một lãnh vực bà đã sớm
trải nghiệm khi vừa bước vào nghề điều dưỡng.
Thuở ấy
Kathleen mới tốt nghiệp, vượt qua kỳ thi của bang và nhận được giấy phép hành
nghề để trở thành điều dưỡng chính quy làm việc trong khu săn sóc đặc biệt
những người bị chấn thương thần kinh.
Năm 2000,
in hồi ức Làm Sao Tôi Trụ Lại Được Với
Nghề Này?,([2]) Kathleen thổ lộ rằng với chút lãng mạn và nhiệt
huyết tuổi trẻ, bấy giờ cô từng ôm mộng cứu cả thế gian nhưng có lúc cũng toan
chuyển sang học luật vì không tránh khỏi dao động tư tưởng.
Chuyện xảy
ra khi bệnh nhân của cô là một bà mẹ trẻ hôn mê sau tai nạn xe hơi. Cô đứng bên
giường bệnh, vừa tập cho chân tay chị ấy cử động, vừa cho chị ấy nghe băng ghi
âm lời đứa con trai ba tuổi. Thấy vậy, ông bác sĩ trưởng khoa giải phẫu thần
kinh mỉa mai: “Cô làm cái quái gì thế?”
Cô giải
thích: “Tôi tập cho các tế bào não của người mẹ nhận ra giọng nói thân thương
của con mình, đồng thời cố giữ cho các khớp xương chị ấy mềm dẻo để sau này còn
đi đứng được.”
Bác sĩ cười
nhạo: “Còn đi được nữa đâu mà mong. Phí công thôi! Nói thật nhé, ngày mai chúng
tôi sẽ cho ngưng thở oxy. Nếu chị ta tự thở được, chúng tôi sẽ chuyển ra khỏi
phòng săn sóc đặc biệt để làm phẫu thuật thần kinh. Nhưng khó sống sót.”
Cô cảm thấy
bác sĩ quá vội vã và dường như nhẫn tâm. Nạn nhân bị tổn thương các trục tế bào
thần kinh, chụp CT cũng khó đánh giá chính xác mức độ tổn hại. Kinh nghiệm còn
ít nhưng cô biết có vài trường hợp không hoàn toàn tuyệt vọng. Tại sao không
cho chị ấy một cơ hội?
Cô gặp bà
trưởng điều dưỡng, nói rằng không tán đồng quyết định của bác sĩ trưởng khoa
giải phẫu thần kinh. Sau đó, gia đình người bệnh khẩn nài cô hãy tranh đấu để
cố giữ chị ấy nằm lại phòng săn sóc đặc biệt thêm ít lâu.
Dẫu vừa mới tốt nghiệp nhưng Kathleen vẫn cãi lại một bề trên đầy uy thế. Lạ
thay, ý kiến của cô được chấp thuận! Tuy nhiên, khi nghe lóm rằng người bệnh sẽ
phải kéo dài đời sống thực vật, cô không khỏi băn khoăn. Nếu đúng thế, thà
quyết định như bác sĩ trưởng khoa mà nhân đạo hơn. Cô cảm thấy mình ngu ngốc vì
dám đối kháng với một bác sĩ rất tiếng tăm và đầy kinh nghiệm về chữa trị tổn
thương bộ não. Chính những khoảnh khắc ấy, cô nghĩ tới chuyện đi học luật.
Nhiều tháng
sau, cô đang trực trong khu săn sóc đặc biệt, vẩn vơ nghĩ chuyện đổi nghề thì
nghe hỏi: “Chị là Kathleen phải không?”
Cô chưa kịp
nhận ra thiếu phụ là ai thì người ấy đã ôm choàng cô: “Cảm ơn chị về tất cả
những gì chị đã làm cho tôi. Nghe nói chị đã ngăn cản khi họ muốn để cho tôi
chết.”
Cô
đứng im, bối rối. Thế rồi cả gia đình người bệnh tràn vào phòng, tươi cười rạng
rỡ. Bấy giờ cô mới hiểu ra đấy là ai. Cũng bởi lâu nay cô trót quen thấy chị ấy
mang trên đầu máy kiểm tra áp suất trong não và miệng gắn liền ống thở. Lúc này
tóc chị ấy đã mọc ra khá tốt.
Nhìn
chị ấy tự đi đứng được, cô sung sướng nhớ đến những vất vả khi làm vật lý trị
liệu cho người bệnh. Cuối cùng cô biết mình đã quyết định đúng khi dám cãi lại
bác sĩ trưởng khoa. Điều này có lẽ còn quan trọng và ý nghĩa hơn cả sợi dây
chuyền chạm chữ K (tên tắt của Kathleen) có đính mảnh kim cương be bé mà gia
đình người bệnh khẩn khoản xin cô hãy hoan hỷ nhận lấy.
Sau
đó, bác sĩ trưởng khoa giải phẫu thần kinh xem xét các biểu đồ, hồ sơ bệnh lý
của chị ấy rồi hỏi Kathleen: “Theo cô, lúc nào bệnh nhân này có thể rời khỏi phòng săn sóc đặc biệt?”
Giọng
nói và vẻ mặt nghiêm túc của ông khiến cô ấm cả lòng, bỏ luôn ý định chuyển
nghề. Thay vì nộp đơn học luật, cô đeo đuổi chương trình sau đại học ngành điều
dưỡng, lần lượt lấy học vị thạc sĩ, rồi tiến sĩ tại Viện Đại Học Pennsylvania .
01-10-2005
Huệ Khải