40. Chuyện ở sân ga
Sống ở bang Kansas
(nước Mỹ), trước khi nghỉ hưu Barbara A. Brady là một y tá làm việc ở phòng hồi
sức và chuyên về lão khoa. Bà thích viết và đã xuất bản một số sách, trong đó
có tiểu thuyết Rất Nhiều Quà Tặng ([1]) kể chuyện về một y tá về hưu.
Hôm ấy là
một sáng Thứ Bảy ấm áp, Brady có
được một kỳ nghỉ cuối tuần mong ước sau thời gian dài bị buộc chặt vào công
việc chăm sóc người bệnh. Vợ chồng bà đi tàu hỏa tới một sân chơi bóng chày.
Ngay khi tàu đỗ ở ga cuối, người soát vé lớn tiếng xẳng giọng bảo tất cả hành
khách phải rời toa tàu ngay tức khắc. Anh ta xô đẩy hai vợ chồng về phía cửa.
Đang đi, Brady nhác thấy một số
người tụm lại quanh một thanh niên đang nằm xụi lơ tại chỗ ngồi.
Anh soát vé gọi máy bộ đàm, giọng căng thẳng, khẩn trương. Brady nghe tiếng còn tiếng mất, nào là
“cấp cứu”, nào là “xe cứu thương”. Ngạc nhiên, bà tới gặp anh ta và cho biết:
“Tôi là y tá. Tôi có giúp được gì không?”
“Tôi không cần y tá. Tôi cần bác sĩ kìa!” Anh ta nạt bà, đủ to tiếng để cả đám đông cũng
nghe thấy.
Bị sỉ nhục công khai như thế, bà đau thắt cả ruột. Giận điên lên, lấy khuỷu tay vẹt đám đông ra,
bà lách qua mặt tay soát vé bất nhã nọ và trở ngược lên tàu.
Ba người đàn ông đang đứng yên như phỗng đá nhìn sửng anh
thanh niên ngã gục trên chỗ ngồi. Mặt anh ta đỏ bầm như màu mận chín. May thay,
những kiến thức sơ đẳng về hồi sức tim phổi bừng lóe lên trong trí não Brady. Anh chàng này hiển nhiên đang
bị nghẽn thở. Bà an lòng, bình
tĩnh bắt mạch nạn nhân.
Một người đàn ông góp ý: “Anh ta lên cơn đột ngột.”
“Giúp tôi đỡ anh ta dậy.” Bà ra lệnh cho một người đứng gần trong lúc mở cổ áo và nới lỏng
cà vạt nạn nhân. Họ dựng cho anh chàng ngồi thẳng lên. Bà lẹ làng ấn mạnh vào hàm anh ta và giữ đầu nạn nhân nghiêng qua
một bên. Chất nhầy và máu ứa ra. Bà lấy khăn giấy trong túi áo mình lau sạch.
Một cú đấm lên vai làm anh ta hít vào một hơi. Vài giây sau, sắc mặt trở nên
hồng hào và hai mắt anh ta mở ra. Lưỡi bị giập và đứt vì răng cắn phải, nhưng
anh chàng đã thở đều hòa.
Lúc ấy bà nghe
tiếng xe cứu thương hụ còi từ xa vọng tới. Bây giờ bà mới đâm hoảng, thầm cầu
mong anh chàng nọ không bị AIDS. Quay lại với chồng, bà tìm cái gì đó để lau
hai bàn tay nhơm nhớp của mình.
Một người đàn ông nãy giờ vẫn đứng bên cạnh buột miệng: “Trời
ơi, chị giỏi quá!”
“Cảm ơn ông.” Bà
tuơi cười đáp lại, và nhìn thẳng vào mặt tay soát vé vẫn còn đang bấu chặt máy
bộ đàm với bộ mặt sửng sốt. Hắn lắp bắp: “Tôi tưởng là chỉ cần y tá khi
nào đã xong chuyện.”
Đắc thắng, bà mạnh
mẽ bước đi, hy vọng rằng ít ra cũng có một người vừa mới hiểu rõ được năng lực
chuyên môn của một y tá.
09-10-2004
Huệ Khải