46. Một lời cảm ơn cần thiết
Georgann Phillips Schultz sống với chồng con tại bang Virginia (nước Mỹ). Trước khi lấy bằng thạc
sĩ, bà là điều dưỡng chánh quy. Bà còn làm thơ, viết truyện cho thiếu nhi. Mùa
xuân năm 2002, nhà xuất bản Munchweiler in cho bà quyển Foghorn Hannah, là một truyện tranh thiếu nhi được bắt đầu viết
trong một nhà trẻ của bệnh viện.
Thuở mới ra trường, năm đầu tiên làm điều dưỡng, Georgann mỗi tuần trực
trọn năm đêm và đêm nào cũng quay như chong chóng vì thường phải chăm sóc hơn
một tá bệnh nhân. Cứ cách hai giờ cô phải đến bên giường bệnh để kiểm tra tình
trạng từng người, ghi chép cẩn thận vào các biểu bảng theo dõi, giúp đỡ các
trường hợp khó khăn, cho uống thuốc hay tiêm chích theo chỉ định của bác sĩ,
v.v… Cô làm tròn bổn phận được giao nhưng lại cảm thấy công việc quá sức chịu
đựng và dường như không thể đáp ứng hết mọi yêu cầu, đòi hỏi của tất cả người
bệnh với đủ tánh khí khác nhau.
Thế rồi sau một ca trực đêm mệt nhoài, cô được bà trưởng điều dưỡng mời
vào văn phòng để trao đổi riêng chút việc. Cô thấy lòng dâng lên một nỗi chán
chường. Cô đã cố hết sức mình, luôn tận tụy với trách nhiệm, thế mà vẫn chưa đủ
ư? Miễn cưỡng, cô lê bước nặng trịch vào cái nơi mà cô không muốn ghé chân chút
nào.
Bà trưởng điều dưỡng khép cửa phòng lại, mời cô ngồi xuống, đối diện với
bà, cách nhau một mặt bàn rộng. Rút trong ngăn kéo ra lá thư, bà hỏi: “Cô có
nhớ bà nào tên là Dickinson
ở phòng H723-B không?”
Cái tên nghe xa xôi quá, chẳng hề gợi cho cô gương mặt nào cả. Làm sao
nhớ nổi ai là ai trong số đông bệnh nhân cô đã chăm sóc sau ngần ấy đêm. Nhưng
cái tên đó có là bà nào thì cũng chẳng quan trọng hơn sự việc cô đã bị khiếu
nại. Cô lắc đầu, cảm nhận rất rõ một cục gì chặn ngang cổ mà không sao nuốt
trôi xuống.
“Cô đọc thư này đi.”
Đưa tay run run đón lấy tờ giấy từ tay bà trưởng điều dưỡng, cô tủi thân
và cố nén khóc nhưng những dòng chữ cứ nhòe đi. Sau cùng, cô ráng trấn tĩnh để
xem thiên hạ kể tội mình ra sao. Thư viết:
“Kính gởi bà trưởng điều dưỡng,
“Vừa qua tôi là bệnh nhân nằm ở chỗ
bà. Xin lỗi bà tôi không sao nhớ hết mọi cái tên nhưng có một cái tên cứ rõ nét
trong tôi. Đó là cô điều dưỡng trực đêm đã săn sóc tôi. Tôi nhớ giọng nói an ủi
dịu dàng của cô trong đêm khuya. Nhớ bàn tay mát rượi của cô đặt trên trán tôi
đang nóng sốt. Cứ cách hai giờ cô ấy lại chịu khó ghé tới bên giường để xem tôi
có dễ chịu không, có cần được giúp đỡ gì không. Từ tận đáy lòng, tôi biết ơn cô
gái ấy.”
Nhà thơ Mỹ Henry
Wadsworth Longfellow (1807-1882) nói: “Chúng
ta đánh giá bản thân bằng những gì ta cảm thấy mình có thể làm được, còn người
khác đánh giá chúng ta bằng những gì ta đã thực hiện xong rồi.” ([1])
Quả như vậy, Georgann đã
được đánh giá tốt và khách quan bằng chính việc làm của cô. Lá thư ngắn ngủi
của bà Dickinson
đối với cô thực sự là món quà có ý nghĩa rất to tát vì chẳng những thêm sức cho
cô, nó còn khiến cô tự tin về năng lực bản thân và cảm thấy nghề điều dưỡng
không đến nỗi bạc bẽo.
Suốt mười lăm năm sau đó,
cô vẫn ghi nhớ trong tâm lời thư của bà ấy. Đến khi được giao trách nhiệm kèm
cặp các điều dưỡng mới vào nghề, cô đem những dòng chữ ấy chia sẻ với đồng
nghiệp trẻ, định hướng họ vào con đường phục vụ bệnh nhân bằng một tấm lòng. Đó
cũng là lý do vào năm 2000, mở đầu hồi ức Cảm
Ơn Bà Dickinson,([2]) Georgann viết: “Các bệnh nhân có lẽ không biết rằng họ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống
của hàng trăm người khác như thế nào đâu.” ([3])
Chắc chắn ở đâu và bao
giờ cũng có bệnh nhân mang lòng chân thành biết ơn thầy thuốc, điều dưỡng… y
hệt như bà Dickinson ,
chỉ có điều họ ít khi chịu nhín thời gian để viết đôi dòng cảm tạ. Như thế,
phải chăng họ đã để lỡ mất một cơ hội tạo được ảnh hưởng tốt đẹp cho rất nhiều
người khác?
Nữ sĩ Mỹ Alice Walker
(sinh năm 1944) nói: “Lời cảm ơn là kinh
cầu nguyện tốt nhất bất kỳ ai cũng tụng được. Tôi tụng nhiều kinh ấy. Lời cảm
ơn diễn tả tột bực lòng tri ân, khiêm tốn, và thấu hiểu.” ([4])
Nữ diễn viên, nhà văn Canada sinh năm
1978 là Lisa Jakub khuyên: “Nếu trong đời
bạn mang ơn ai đó, bạn muốn viết mấy dòng cảm ơn chân thành, dẫu tuồng chữ xiên
xẹo, chánh tả trật lất, thì cứ viết đi. Nói cho họ biết rằng họ khiến bạn cảm
thấy được yêu thương và nâng đỡ. (…) Hãy nói với họ tất cả những lời đó. Hãy
nói đi, nói hôm nay.” ([5])
Vâng, đừng quên một lời
cảm ơn chân thành. Cần thiết lắm!
30-9-2005 / 09-4-2017
Huệ Khải