Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

49. Tiếng nói vô thinh / SỐNG ĐẸP LÀ SỐNG ĐẠO


49. Tiếng nói vô thinh
Hành giả tu thiền phương Đông từng hỏi: Làm sao nghe được tiếng nói vô thinh? Đó là tiếng nói không âm thanh vang vọng. Thế mà năm 1950 bác sĩ Margaret J. Giannini nghe được tiếng nói thầm lặng ấy, nó thôi thúc bà có một quyết định chớp nhoáng nhưng lại thay đổi lớn lao cách ứng xử của ngành y Hoa Kỳ đối với trẻ chậm phát triển.
Cũng khởi phát từ quyết định chớp nhoáng ấy, bà trở thành ân nhân của những người khuyết tật, tàn tật, tâm trí thiểu năng trên thế giới. Thực vậy, năm 1950 bà là người đầu tiên sáng lập cơ sở lớn nhất nước Mỹ và lớn nhất thế giới để chăm sóc trẻ chậm phát triển và người tàn tật đủ hạng tuổi. Những đóng góp sáng tạo không ngừng của bà trong lãnh vực đặc biệt này khiến cho các đời tổng thống Mỹ như L. Johnson, J. Carter, R. Reagan, và G. Bush… đều giao cho bà làm cố vấn hay lãnh đạo nhiều cơ quan, tổ chức quan trọng trong việc nghiên cứu, điều trị, phục hồi chức năng cho người chậm phát triển và tàn tật.
Không chỉ thuyết giảng và viết sách ở trong và ngoài nước Mỹ, bà còn chủ tọa hơn sáu mươi mốt hội nghị quốc tế về phục hồi chức năng người tàn tật ở các nước Ai Cập, Ấn Độ, Argentina, Israel, Nga, Tây Ban Nha, Trung Quốc, Ý, v.v… Bà được tặng rất nhiều giải thưởng quốc gia, quốc tế; được trao nhiều cấp bằng danh dự của các viện đại học tên tuổi; được nhận nhiều danh hiệu tôn quý của các nước Mỹ, Anh, Ý… Đặc biệt nhất là quý danh của bà được nước Mỹ gắn thêm chữ Honorable (viết tắt Hon.) vào năm 1997. Với tước hiệu này, từ đấy bà được nhân dân Mỹ trân trọng gọi là “Ngài Margaret J. Giannini tôn kính”.
Sự nghiệp bác ái của một bác sĩ vị tha đã khởi đầu từ một tiếng nói vô thinh vang lên vào một ngày bình thường trong mùa xuân 1950. Hôm ấy bác sĩ Giannini được vời đến họp với ông hiệu trưởng trường y nơi bà đang là một thành viên. Hiệu trưởng không cho biết mục đích cuộc họp, và khi tới văn phòng ông, bà ngạc nhiên nhìn thấy đã có năm cặp vợ chồng đang ngồi cùng hiệu trưởng. Bà ngồi xuống, lòng phân vân không biết mấy người này có chung một mối lo gì.
Nỗi bận tâm chung của họ như sau: Tất cả đều là cha mẹ của những trẻ chậm phát triển, và trong cái thành phố New York rộng lớn họ chẳng thể nào tìm ra một nơi có những tiện ích y khoa để điều trị theo nhu cầu đặc biệt của con cái họ.
Nghe chuyện họ kể lại, bác sĩ Giannini choáng cả người khi biết họ đã bị hắt hủi tệ bạc, bị tư vấn sai, và bị khinh rẻ. Tất cả chỉ vì con cái họ chậm phát triển, các trẻ ấy không “xứng đáng” để được điều trị giống như những người bệnh khác. Tất cả các bệnh viện thực tập y khoa đã khước từ họ. Mà thỉnh cầu của họ lại đơn giản: Họ chỉ xin mỗi tuần một lần được nghe hướng dẫn lâm sàng để biết đối trị bệnh tật con mình.
Những chuyện họ kể làm bác sĩ Giannini xúc động khôn xiết và bà cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ vì các thầy thuốc đồng nghiệp của bà đã có thái độ và cách cư xử tệ như thế. Bác sĩ Giannini liền nghe chính bà cất tiếng nói rằng bà sẽ sắp xếp mỗi tuần một buổi sáng hướng dẫn lâm sàng dành cho các trẻ này cùng với cha mẹ các trẻ.
Lúc ấy bác sĩ Giannini nào ngờ quyết định này mở ra cho đời bà một con đường mới. Bà sớm trở thành lãnh đạo một cơ sở y khoa duy nhất và đầu tiên trên thế giới chuyên chăm sóc trẻ chậm phát triển. Tiếng lành đồn xa, những người làm cha làm mẹ bảo nhau mang con cái đến để được cứu giúp. Bác sĩ Giannini hoàn toàn bị “quá tải” khi cố gắng đáp ứng nhu cầu của từng người chỉ một buổi sáng mỗi tuần. Bà nên làm gì đây? Lòng bà giằng xé giữa hai quyết định: Hoặc là hy hiến trọn vẹn sự nghiệp riêng cho sứ mạng này, hoặc là phủi tay bỏ đi. Không cần phải nói, bà đã quyết định gắn chặt đời mình vào những hoàn cảnh đáng thương ấy.
Buổi họp bất ngờ với năm cặp cha mẹ vào mùa xuân 1950 đã đưa bác sĩ Giannini trở thành một người bảo vệ, người hướng dẫn trị liệu lâm sàng, nhà nghiên cứu, nhà quản lý và người hoạch định chính sách đối với trẻ chậm phát triển. Năm cặp cha mẹ ấy về sau cùng thành lập Hội Quốc Gia Chăm Sóc Trẻ Chậm Phát Triển.([1]) Năm 1979 Tổng Thống Jimmy Carter bổ nhiệm bác sĩ Giannini làm giám đốc đầu tiên của Viện Nghiên Cứu Quốc Gia Về Người Khuyết Tật.([2])
Vào cái ngày định mệnh mùa xuân năm xưa ấy, từ sâu thẳm trong tâm khảm bác sĩ Giannini đã vang lên lời kêu gọi hãy cải thiện cuộc sống của những mảnh đời trẻ thơ bất hạnh. Bác sĩ Giannini đã đáp lại tiếng nói vô thinh ấy, và đã tìm thấy sứ mạng cao cả suốt đời bà.
25-9-2004 / 10-4-2017
Huệ Khải



([1]) the National Association for Retarded Citizens
([2]) the National Institute of Handicapped Research