BÀN TAY MẸ
Thế gian lắm kỳ quan
Trời
cho nhiều ngoạn mục
Có chi
đem sánh được
Bốn câu ấy của Wilma Heffelfinger là một
trong rất nhiều bài thơ các thi nhân ca ngợi bàn tay mẹ. Và lời hay ý đẹp tán
tụng bàn tay mẹ cũng chẳng thiếu, như câu này của người khuyết danh: “Mẹ nắm
tay con trong một lúc, mà giữ hồn con đến thiên thu.” ([2]) Riêng
mẩu chuyện sau đây của BEVERLY HULSIZER lại
nói về bàn tay mẹ theo cách khác, đủ chạm vào lòng chúng ta, khiến rưng rưng…
*
Tôi
làm trợ lý nhân sự cho một công ty danh tiếng ở thành phố lớn, sống bên chồng
và hai con gái nhỏ. Một ngày cuối tuần, mẹ ở xa ghé thăm rồi rủ tôi đi với mẹ
vì mẹ cần mua một chiếc áo mới. Tôi thường không thích đi mua sắm chung với
người khác, nhưng không tiện khước từ. Có lẽ khá lâu rồi tôi ít gặp mẹ bởi cơm
áo bộn bề, chồng con bận bịu. Toàn những lý do quá chính đáng để có thể thanh
thản tự cho phép mình được tha thứ.
Hai
mẹ con tạt vào hầu hết các cửa hàng trên dãy phố chuyên bán quần áo. Mẹ hết ướm
chiếc này lại thử sang chiếc khác, rồi đều chê tất. Buổi chiều lặng lẽ trôi đi,
mẹ có vẻ nản lòng còn tôi vừa thấm mệt vừa sốt ruột bồn chồn nghĩ đến bao nhiêu
việc không tên đang đợi ở nhà.
Cuối cùng, ở cửa hiệu sau chót, mẹ bắt
gặp chiếc áo lam may rất có duyên. Hàng nút vải thắt theo kiểu Tàu trông thật
khéo, nửa cổ điển nửa cách tân, tôi biết ngay là rất hợp với mẹ.
Cùng đứng trong phòng thử áo, tôi thấy mẹ
cứ loay hoay mãi vẫn không sao cài được hết hàng nút. Chứng viêm khớp đã làm
hai bàn tay mẹ trở thành còng queo, vụng về quá rồi. Ngay lúc ấy, nỗi thiếu
nhẫn nại đang chiếm ngự trong tôi thoắt nhường chỗ cho lòng thương mẹ như cơn
sóng triều dâng bất chợt. Tôi quay ngoắt đi, cốt giấu vội mấy giọt nước mắt vừa
ứa trào. Gắng gượng giữ bình tĩnh, tôi xoay lại giúp mẹ cài nốt hàng nút. Mẹ
ngắm nghía trước gương một lúc, mỉm cười hài lòng. Việc mua sắm thế là xong
nhưng suốt quãng đường về nhà lòng tôi vẫn chưa thôi day dứt một điều gì đó.
Tôi khẩn khoản cầm mẹ ở lại chơi với các
cháu. Sau đó, dẫu bận làm việc nhà, tôi vẫn không khỏi nhớ cái lúc đứng xem mẹ
thử áo, và trong đầu cứ hiện rõ hình ảnh mẹ loay hoay mãi chẳng cài xong hàng nút. Đôi bàn tay yêu thương ấy đã
đút cơm cho tôi, tắm rửa tôi, thay quần áo cho tôi, vỗ về an ủi tôi, và còn
chắp lại cầu nguyện vái van những khi tôi ốm đau bất trắc. Giờ đây đôi bàn tay
ấy đang làm tôi quá đỗi chạnh lòng.
Buổi tối muộn mằn, tôi vào phòng ngồi bên
mẹ, nhẹ nhàng cầm hai bàn tay mẹ giữ yên trong tay mình một lúc, rồi dịu dàng
nâng lên môi hôn. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, tôi thủ thỉ: “Mẹ ơi, với con
thì đôi bàn tay này đẹp nhất trần gian.”
Huệ Khải
25-6-2007
Theo Beverly Hulsizer, My Mother’s Hands, 1997.