Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

25 NHÁNH ĐỖ QUYÊN (AI ĐO LÒNG BIỂN)

Related image
NHÁNH ĐỖ QUYÊN
NANETTE THORSEN-SNIPES bắt đầu viết văn năm 1981, khi mẹ chị mắc bệnh ung thư trầm trọng. Nhưng chuyện sau đây kể về cậu con trai bé bỏng của chị:
Buổi sáng đầu ngày của tôi bỗng hóa ra phiền muộn. Khi đi qua phòng khách, con trai tôi đã ngắt lìa một nhánh đỗ quyên mà tôi không kịp ngăn lại. Thằng bé sáu tuổi giơ nhánh hoa đỏ thắm lên ngang mặt, tươi cười hỏi: “Con xin mẹ nhé.”
Ôi, còn gì nữa chậu đỗ quyên yêu thích! Giá như hôm qua cứ để yên ngoài sân, chẳng mang vào nhà thì đâu đến nỗi. Nhìn gương mặt sáng sủa hồn nhiên của trẻ, dẫu giận tím ruột mà tôi không nỡ. Phẩy mạnh tay như đuổi thằng bé ra xe với bố, tôi quay mặt đi để nó khỏi thấy tôi đang mím môi nén chặt trong lòng những lời trách mắng chực bung ra xối xả.
Chồng tôi chở con đi học rồi, tôi quay vào với chậu đỗ quyên, thử nắn lại cành lá để che đậy chỗ thương tật. Sau cùng, tôi xoay cái góc khiếm khuyết hướng vào trong vách để khuất tầm mắt. Thở dài, tôi lắc lắc cái đầu như thể trút bỏ cái gì đó đang đè nặng.
Cuốn hút vào việc nội trợ thường ngày, tôi quên đi chậu hoa và cũng quên bẵng thời gian. Khi chợt nhớ phải đón con tan trường thì đã trễ mười phút.
Cô giáo đứng chờ ngoài cửa lớp, không cau có như tôi lo ngại. Tới sát bên tôi, cô nói khẽ: “Sáng nay thằng bé đem hoa vào lớp.” À, lại là nhánh đỗ quyên! Gì nữa đây? Tôi phân vân nhưng an tâm khi thấy cô giáo mỉm cười.
Đứng nép bên cửa sổ lớp học, nhìn theo tay cô chỉ, tôi thấy con mình và hai đứa trẻ khác chưa có người đón về đang chụm đầu hý hoáy vẽ vẽ xóa xóa gì đó.
Kéo tôi ra xa cửa sổ, cô giáo hạ thấp giọng: “Chị thấy bé gái thắt bím chứ? Tội lắm! Cha mẹ bỏ nhau rồi. Hôm qua vào lớp nó chẳng học gì, khóc lóc rồi gào như lên cơn. Tôi an ủi mấy cũng vô ích. Sáng nay cũng thế. Thằng bé nhà chị đột ngột bước ra khỏi chỗ ngồi, tới trước mặt bạn tặng nhánh hoa. Nó nói lí nhí gì đó, nghe không rõ…”
Trên đường về, tôi thả xe chạy chậm chậm. Thằng bé áp má vào lưng tôi, quàng hai cánh tay ôm chặt bụng mẹ. Nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của con, tôi xiết lại trìu mến. Và tôi bỗng nhớ: “Nên bây giờ còn có ba điều này: đức tin, hy vọng, yêu thương. Nhưng cao trọng hơn cả trong ba điều đó là yêu thương.” (1 Côrintô 13:13) Chao ôi, thế mà sáng nay tôi đã giận nó ghê lắm!
Huệ Khải
04-6-2007
Theo Nanette Thorsen-Snipes, The Greatest of These, 1999.