Thứ Bảy, 22 tháng 7, 2017

27 TÔI YÊU CHA VÌ THẾ (CAO CAO DÁNG NÚI)


TÔI YÊU CHA VÌ THẾ
Là người Canada, sinh năm 1958, SONJA SMITS đã đoạt nhiều giải thưởng danh giá trong nghề diễn viên truyền hình. Sonja kể:
*
Thuở bé tôi được nuôi dưỡng ở một trại bò sữa bên ngoài thủ đô Ottawa. Mùa hè nọ, tôi vừa lên tám, cả nhà đang đi thăm bà con họ hàng nơi xa thì được tin trại bò sữa bị thiêu rụi. Trại hãy còn mới tinh, với những phương tiện vắt sữa hiện đại nhất thời bấy giờ.
Cha chết điếng, nhưng chẳng hề thốt một lời than oán. Được nông dân trong vùng giúp đỡ, cha dựng lại trại bò sữa. Cha bảo chớ nên than thân trách phận mà hãy vươn lên khỏi nghịch cảnh. Sau này tôi giống cha y như thế, không bao giờ chịu để cho nghịch cảnh quật ngã.
Một lần khác, năm tôi đôi mươi, đang ở thành phố Toronto thì cha đến thăm, nhằm lúc người ta cậy tôi tham gia một cuộc đình công để ủng hộ cho nghiệp đoàn diễn viên. Tôi được giao nhiệm vụ đứng chặn, cản trở không cho những kẻ xé rào đi làm để bảo vệ lệnh đình công của nghiệp đoàn được thực hiện nghiêm nhặt.
Khi cha lái xe chở tôi tới địa điểm chỉ định, chỉ thấy lác đác vài người ở đó. Tôi nói: “Trời mưa và chẳng ai ra đây. Con thực sự không muốn làm việc này.”
Cha lặng thinh một lúc rồi hỏi: “Con có hứa với họ chứ?”
“Dạ có.”
Thế là kết thúc câu chuyện. Tôi biết đích xác điều cha muốn nói. Nếu đã cam kết việc chi, sống chết cũng phải thực hiện. Tôi liền bước ra ngoài mưa và nhập cuộc cùng mấy người khác, lòng thanh thản.
Về sau, khi đang là diễn viên trẻ, tôi băn khoăn liệu có nên bay sang thành phố Los Angeles ở miền Nam bang California nước Mỹ chăng. Viễn cảnh đầy đe dọa: Tới một thành phố xa lạ chẳng có ai quen mà cũng chẳng ai biết mình. Điện thoại gọi cha, tôi thổ lộ hết những gì lo lắng trong lòng.
Tôi hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra nếu công việc không suôn sẻ?”
Cha đáp: “Thì bấy giờ con cũng đã tới đó rồi. Con cũng đã thi thố rồi. Tự thân việc con sang Mỹ đã là một thành tựu.”
Cha trao cho tôi lòng dũng cảm để lên đường. Chỉ sau năm tuần, tôi nhận được một vai diễn trong chương trình thử nghiệm của một loạt phim truyền hình tại Mỹ. Tôi đặt mình vào một hoàn cảnh bất trắc và an toàn vượt qua.
Cha biết nắm lấy thời cơ và biết nhanh chóng hồi phục ngay sau những nghịch cảnh. Là anh cả trong số mười một anh em ở Hà Lan, hồi hai mươi lăm tuổi, ngay sau Thế Chiến thứ Hai, cha đưa mẹ bỏ xứ qua Canada mong tìm kiếm những cơ hội tốt hơn. Cha và mẹ tìm được một nông trại và đã mang những người còn lại trong gia đình đến đấy để cùng nhau bắt đầu gầy dựng cuộc sống mới.
Lập gia đình rồi, có lần tôi nghe lóm được con gái mới lên bảy trò chuyện cùng ông ngoại ở phòng bên cạnh. Cháu kể ông nghe về một ngày ở trường và về một đứa con gái đã chê cháu mặt mũi xấu xí.
Tôi nghĩ: “Độc mồm độc miệng quá! Con bé xinh đẹp mà.” Tôi phân vân không biết ông ngoại trả lời cháu thế nào.
Rồi tôi nghe cha nói: “Ông có thể vói tay đụng trần nhà.”
Con bé hỏi: “Ông nói sao?”
Cha nhắc lại: “Ông có thể vói tay đụng trần nhà.”
Con gái tôi lặng thinh.
Cha lại nói: “Thiên hạ nói gì mặc kệ. Lời họ có đúng cả đâu.”
Tôi cảm kích. Cha đang dạy cho con gái tôi biết rằng cháu không nên lệ thuộc vào dư luận, nhất là khi phải có những quyết định riêng cho chính bản thân cháu.
Tôi yêu cha vì thế.
Huệ Khải
27-11-2007