Một
hôm chị ANN LANDERS cầu nguyện cho
mẹ như sau:
Lạy Thượng Đế, nay con không còn trẻ nữa. Bạn bè con
lắm người đã mất mẹ. Họ thổ lộ với con rằng họ chưa từng hết lòng biết ơn mẹ và
giờ đây họ không còn cơ hội nào để chuộc lại lỗi lầm đó nữa.
Con có phước khi mẹ thương yêu đang còn sống. Mỗi
ngày con biết ơn mẹ. Mẹ chẳng thay đổi nhưng con thì có đổi thay. Khi con chất
chồng thêm tuổi và hiểu biết nhiều hơn thì con nhận ra mẹ là một người phi
thường. Buồn là con khó bộc lộ những lời này trước mặt mẹ, tuy con viết ra lại
rất dễ dàng.
Đứa con gái có thể bắt đầu tạ ơn mẹ như thế nào? Vì
mẹ đã cho cô ta cuộc đời này? Vì mẹ đã yêu thương, nhẫn nại và nhọc nhằn dưỡng
nuôi cô? Vì mẹ đã lăng xăng bám theo chân đứa trẻ lẫm chẫm tập đi? Vì mẹ đã cảm
thông một đứa con gái mới lớn có lắm nỗi niềm tâm sự? Vì mẹ đã bao dung một cô
sinh viên luôn tỏ ra thông thái hơn mẹ? Vì mẹ đã biết chờ đến ngày đứa con gái
ấy thấm thía rằng mẹ mình mới thật sự là bậc hiền minh?
Biết tạ ơn thế nào đây khi mẹ vẫn tiếp tục là mẹ dù
đứa con đã là một phụ nữ trưởng thành? Vì mẹ vẫn sẵn sàng ban bảo, nhủ khuyên
khi con cần tới? Vì mẹ vẫn lặng lẽ sẻ chia với lòng cảm thông và thấu hiểu? Vì
đã hàng trăm lần mẹ không hề nói “Thì đã bảo con mà!”? Vì mẹ là cốt tủy của yêu
thương, ân cần, nhẫn nại và khoan dung?
Lạy Thượng Đế, con không biết tạ ơn mẹ như thế nào
hết. Con chỉ biết cầu xin Thượng Đế ban ơn cho mẹ thật xứng đáng và xin Thượng
Đế giúp con sống đúng theo tấm gương sáng của mẹ. Con cầu xin rằng sau này con
cái của con sẽ nhìn thấy con là mẹ hiền, y hệt như con nhìn thấy mẹ con là mẹ
hiền vậy.
Huệ
Khải
24-3-2008
Theo Ann Landers,
Prayer for My Mother, 1997.