TÚI BÁU VẬT
Nhà văn Patrick Lafcadio Hearn (1850-1904) bảo: “Chừng nào người ta có con
và thương yêu con, bấy giờ người ta mới có thể biết được cuộc sống có ý nghĩa
gì, thế gian này có ý nghĩa gì, sự vật có ý nghĩa gì. Và lúc ấy cả càn khôn vũ
trụ này thay đổi, và chẳng bao giờ có lại cái gì dường như giống hệt thuở trước.”
([1])
Nếu ai nghĩ rằng Hearn nói hơi quá, có lẽ họ chưa được
diễm phúc trải nghiệm cái vui sướng được làm cha làm mẹ. Nhưng câu chuyện của ROBERT FULGHUM (sinh năm 1937) biết đâu
sẽ khiến họ thay đổi ý kiến.
*
Sáng hôm ấy, khi tôi sắp đi làm thì cô con
gái nhỏ trao cho tôi hai túi giấy. Một túi đựng thức ăn trưa cho tôi tại văn
phòng như thông lệ. Còn túi thứ hai? Nó được gấp mép và bấm kim lại cẩn thận.
“Con tặng bố đó. Bố mang theo đi.”
Buổi trưa trong văn phòng, sau khi ăn xong khẩu phần
đạm bạc, tôi mở túi giấy thứ hai và phì cười: Hai sợi thun buộc
tóc, ba hòn sỏi nhỏ, một con khủng long nhựa, mẩu viết chì cùn, cái vỏ ốc, hòn
bi, thỏi son đã dùng hết, mấy đồng xu. “Đúng là trẻ con.” Chẳng do dự, tôi gạt
hết tất cả trở vào túi giấy, bỏ ngay xuống sọt rác.
Buổi tối tôi ngồi đọc báo, con gái sán lại gần: “Cái
túi đâu rồi bố?”
“Túi gì?”
“Hồi sáng con tặng bố đó.”
Chột dạ, tôi bèn nói trớ: “À, bố còn để trong văn
phòng? Con đòi lại hả?”
“Con muốn bỏ thêm cái này.”
Tôi nhìn mảnh giấy nhỏ gấp tư kẹp giữa những đầu ngón
tay bé bỏng. Cô bé giải thích: “Mấy món đó con thích lắm. Con nghĩ là bố cũng
thích chơi với chúng. Bố còn giữ không?”
Nhìn mấy giọt nước mắt vừa lăn xuống đôi má bầu bĩnh,
tôi cố nói với cái giọng quả quyết cho con tin: “Bố cất trong văn phòng. Mai bố
mang về. Bố hứa mà.”
Trong lúc con gái quàng tay ôm lấy tôi, tôi mở mẩu
giấy ra: “Con thương bố nhiều.”
Đêm đó, tôi chỉ trông cho mau sáng để đi làm thật
sớm, để kịp thu hồi túi báu vật trước khi nhân viên quét dọn trút bỏ giỏ rác.
Con gái tôi đã sung sướng nhận lại túi giấy. Buổi
tối, ngồi cạnh tôi, cô bé bày hết các món ra mặt bàn ăn, mỗi món đều có một sự
tích diễn giải kèm theo. Lúc ấy tôi hiểu ra con gái quả thật đã trao cho tôi
một túi báu vật nhưng tôi trót đánh giá không đúng. May mà còn cứu vãn được.
Tôi sung sướng khi con gái trao lại tôi túi giấy với
vẻ mặt tin tưởng rằng nó sẽ được giữ gìn cẩn thận.
Con gái tôi đã không lầm. Tôi bỏ tất cả vào một cái
hộp. Bao lần dời chỗ, dọn nhà, cái hộp chứa túi báu vật vẫn không suy suyển. Nó
chỉ cũ kỹ theo thời gian. Và chính vì thế mà nó càng vô giá, bởi lẽ kẻ làm cha
làm mẹ chỉ có một thời ngắn ngủi để được nhận món quà thương yêu của con trẻ
thơ ngây.
Cái thời ấy không trở lại lần thứ hai.
Huệ
Khải
22-9-2009
Theo Robert
Fulghum, The Good Stuff, 1989.