Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

20 MỘT THỜI CỦA MẸ MỘT THỜI CỦA CON (AI ĐO LÒNG BIỂN)


MỘT THỜI CỦA MẸ
MỘT THỜI CỦA CON
Kinh Thánh chép: “Ở dưới bầu trời này, mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời.” (Giảng Viên 3:1) Thế nhưng, những đứa con đang tâm hắt hủi cha mẹ già có lẽ chưa bao giờ nghĩ xa rằng chính họ rồi cũng sẽ trở thành già nua. Ở đây, lành thay, chị BARBARA JEANNE FISHER là cô con gái hiếu thảo; song, câu chuyện của chị lại bàng bạc nỗi buồn thiên cổ của kiếp người hệ lụy, điều mà xưa kia Đức Cồ Đàm đã sớm giác ngộ từ tuổi thanh niên - sanh, lão, bệnh, tử…
*
Một chiều đông xưa, tôi lạc đường khi tan học. Nhà không xa trường trong cùng khu phố, nhưng trời tối nhanh quá, lại thêm cơn mưa lất phất bất chợt, và những con hẻm xẻ ngang dọc như bàn cờ đã đánh lừa đứa trẻ năm tuổi. Tôi òa khóc, sợ hãi. Một bà tốt bụng bắt gặp, hỏi han, rồi gọi điện thoại. Sau đó mẹ tất tả chạy tới, mang theo dù và áo ấm. Mẹ rối rít cảm ơn người phụ nữ nhân hậu, rồi dắt tôi về nhà. Không bao giờ tôi có thể quên cái cảm giác an ổn khôn cùng khi nhìn thấy dáng mẹ hiện ra, là vị cứu tinh của cô bé khờ khạo một thời xa lăng lắc.
Ngày nay đến lượt mẹ tôi lạc lối giữa đường quen. Chứng Alzheimer của người già. Giờ đây với mẹ thì ngày nào, giờ nào cũng là buổi chiều đông ảm đạm, lạnh lẽo trong mưa. Nhưng không có người phụ nữ tốt bụng nào bước đến hỏi han rồi gọi điện tìm vị cứu tinh cho mẹ. Không có ai tất tả mang dù và áo ấm chạy tới, cầm tay dắt mẹ trở về nhà. Mẹ vẫn đi lạc trong tâm thức mịt mờ và tôi nghĩ mẹ làm sao có được cảm giác tuyệt vời của người được tìm thấy, và sung sướng biết mình được chở che an ổn. Tôi hay cầm lấy bàn tay mẹ, nắm chặt, thật chặt. Nhưng rồi cảm thấy vô vọng. Bởi lẽ tôi càng nắm tay mẹ thật chặt, càng cố muốn gần gụi mẹ nhất, thì lại càng cảm thấy mẹ lạc lõng, xa xăm quá. Tôi chẳng thể nào dắt mẹ tới một cõi mà mẹ cảm thấy được an ổn, thương yêu.
Tuy nhiên, trong cơn mông muội dằng dặc của tâm trí hỗn mang, đôi lúc mẹ ngừng lẩm bẩm những âm thanh vô nghĩa và đột ngột bật ra ba tiếng “Mẹ thương con”. Thỉnh thoảng, khi tôi nắm lấy tay mẹ và đọc kinh Lạy Cha, mẹ bỗng đọc theo như cái máy. Đối với tôi, hai việc kỳ diệu và không thường xuyên đó giờ đây đang có ý nghĩa to tát hơn vô vàn những lời lẽ mà một người mẹ tâm trí bình thường vẫn âu yếm thổ lộ với con.
Huệ Khải
11-3-2009
Theo Barbara Jeanne Fisher, My Turn, 1996.