TÂM
TÌNH NGƯỜI MẸ
Không
chỉ là người mẹ có ba đứa con, JEANETTE
LISEFSKI còn sáng lập hai tổ chức ([1]) tại thành phố Fairfield ,
bang Iowa
(Mỹ), để trợ giúp các bà mẹ không đi làm, ở nhà làm bổn phận nội trợ. Trong bài viết sau đây chị bày tỏ hạnh phúc
vô bờ khi được làm mẹ, vì theo chị, đó là hồng ân Thượng Đế ban trao.
*
Cháu len lén bước vào cõi này, lọt vào vòng tay tôi,
là do Thượng Đế đặt để. Từ trời cao cháu đến thẳng đây. Một tặng vật không ngôn
từ nào đủ sức diễn tả. Khi ngắm con gái mình, tôi cảm nhận quanh cháu ngập tràn
an bình và thánh khiết. Nước mắt dâng trào vì chứa chan hạnh phúc, tôi thủ thỉ
bên tai cháu: “Bố mẹ vui sướng vì có con ở đây. Bấy lâu nay bố mẹ mãi chờ mong
con.” Hai mắt cháu mở ra, và tôi không còn là tôi nữa − khoảnh khắc thiên thu
được lấp đầy bằng vô cùng của ý nghĩa cuộc sống. Trong đôi mắt trẻ thơ, tôi
thấy được tròn vẹn một sự thừa nhận, một tình thương không điều kiện, một lòng
tin cậy hoàn toàn. Tôi là mẹ. Trong khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy, và thâm tâm
tôi biết, mọi thứ tôi cần có để dìu dắt trẻ.
Nằm trên giường, cháu yên ngủ giữa bố giữa mẹ. Vợ
chồng tôi săm soi đếm từng ngón tay ngón chân và ngạc nhiên thán thưởng sự hoàn
hảo chứa đựng trong một hình hài bé bỏng. Chúng tôi tìm kiếm những nét nào cháu
giống bố giống mẹ, và những nét nào là riêng của cháu. Chúng tôi lặng thinh mà
tâm trí cứ xôn xao biết bao ý nghĩ − những kỳ vọng của chúng tôi và những ước
mơ cho cháu, con người của cháu sau này, những gì cháu sẽ mang tặng cuộc đời và
cung cách cháu tiếp xúc cõi người ta. Chỉ cần nhìn cháu và cảm nhận tình thương
yêu ngọt ngào do cháu mang đến, cơ hồ mọi nhọc nhằn gian nan cuộc sống được
nhấc ra khỏi đời chúng tôi, và những giá trị chân thật trọng yếu thế gian trở
thành hiển hiện − y như thể chúng tôi đang giáp mặt một bậc hiền minh thánh
triết. Thật khó mà khép mắt lại dỗ cho mình giấc ngủ.
Ngày tháng trôi qua, vợ chồng tôi kinh ngạc nhìn cháu
lớn lên. Nụ cười đầu tiên, tiếng nói đầu tiên, bước chân đầu tiên − tất cả tuần
tự đến trong đời cháu theo một cách đặc biệt. Cháu dạy cho vợ chồng tôi biết
cách đùa chơi trở lại; biết sống chậm lại, biết nhìn lại cõi đời này. Để khám
phá lại những gì chúng tôi xưa kia đã từng quen biết. Không có cháu thì có biết
bao điều chúng tôi chẳng bao giờ có thể cảm nhận lại, nhìn thấy lại.
Thời gian thấm thoát; bỗng chốc mà cháu trưởng thành,
ra dáng thiếu nữ trẻ trung, sẵn sàng bay vút vào trời xanh để trao tặng cuộc
đời những gì là bổn phận của cháu khi bước xuống nhân gian. Thả tay ra để cháu tung
cánh, chao ôi là đau lòng, nhưng chúng tôi biết cháu không phải là tài sản
riêng cho chúng tôi níu giữ. Cháu đến với chúng tôi để dạy bài học làm cha làm
mẹ, giúp chúng tôi hân hoan vui sướng, khiến chúng tôi được vẹn tròn và kết nối
chúng tôi cùng Thượng Đế.
Huệ
Khải
22-7-2008
Theo Jeanette
Lisefski, An Indescribable Gift, 1997.