Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

06 CÁNH CHIM CÂU TRẮNG (CAO CAO DÁNG NÚI)


CÁNH CHIM CÂU TRẮNG
TWILA DEMONGEOT kể câu chuyện kỳ lạ này:
Cha thật bận rộn vào mùa xuân vì rất nhiều người cần cha. Khắp nơi trong thị trấn người ta luôn luôn thấy cha mặc đồng phục với chiếc rơ-moóc đi giao hàng và sửa chữa các máy xén cỏ. Muốn gặp cha thì cứ tới ga-ra, lúc nào cha cũng ở đó, với một chiếc ghế đẩu đặt bên cạnh chờ khách, và cha rất thích có người ghé vào bầu bạn.
Những lần chuyện trò thú vị nhất giữa cha con tôi đã diễn ra ở ga-ra đó. Ngày nay khi bước tới nơi ấy, tôi không sao chịu nổi cảnh quạnh quẽ cô đơn. Tất cả đồ nghề của cha vẫn nằm yên chỗ cũ. Cha khuất bóng mấy năm rồi, và tôi hay khóc vì không nguôi thương nhớ.
Cuộc sống của cha đã thay đổi vào ngày 20 tháng 2 năm 1992, nhằm sinh nhật thứ ba mươi của tôi. Bác sĩ chẩn đoán và kết luận cha bị ung thư thận trái, với một khối u lớn, còn có thêm một cái đém nơi phổi. Cha hồi phục tốt sau lần mổ.
Nhưng bệnh ung thư tái phát. Viễn cảnh chẳng có gì sáng sủa. Sẽ là cuộc chiến dai dẳng, đớn đau, mà cha chỉ muốn được đón thêm một mùa Giáng Sinh nữa.
Tôi là người phải báo cho cha biết việc cha sắp sửa chịu xạ trị. Chỉ có hai cha con bên nhau, cha ngồi trên ghế và khóc. Tôi cũng khóc, biết rằng mình sắp mất cha. Cha biết lần này sẽ không sao qua khỏi và nói không đành bỏ mẹ con tôi lại cõi đời.
Tôi hứa với cha đủ điều, rằng sẽ chăm nom mẹ và coi sóc mọi việc. Thế rồi tôi yêu cầu cha hứa rằng nếu có một cách nào đó báo cho tôi biết là cha an bình sau khi lìa trần thì hãy báo tin ngay. Tôi tạ ơn Thượng Đế đã cho hai cha con được chuyện trò như thế.
Mấy tháng kế tiếp quả là rất khó nhọc. Cha đón lễ Giáng Sinh cuối cùng ở nhà, trên giường bệnh. Mọi người trong gia đình đều cố giữ vẻ mặt bình thản để mừng lễ.
Sau tết dương lịch năm ngày cha nằm thiêm thiếp, như hôn mê, nhưng tôi vẫn nói với cha những lời sau cuối. Nói rằng tôi yêu cha và sẽ chăm sóc mẹ. Nói rằng sẽ hôn con tôi giùm cha và bảo ông ngoại rất yêu thương cháu. Cuối cùng tôi nói mọi việc đã an bài và cha hãy ra đi thanh thản. Cha mở mắt rồi chớp chớp nhiều lần. Tôi biết cha nghe được và đã hiểu. Mấy giờ sau, cha ra đi.
Xong tang lễ, mẹ đến ở nhà tôi một thời gian để hai mẹ con lo gởi thư cảm tạ thân bằng quyến thuộc. Hằng ngày, những lúc đưa rước con gái đi học mẫu giáo, tôi luôn nghĩ về cha, tự hỏi điều gì đang đến với cha trên cõi vĩnh hằng. Một hôm dọc đường lái xe về nhà, nghe radio truyền đi bài hát Đôi Bàn Tay Cha, tôi không chịu đựng nổi, liền tắt máy. Ngay lúc ấy tôi nhác thấy một con chim câu lớn trắng muốt trên đường. Xe đến gần, chim vụt bay mất, và tôi thoáng có linh cảm là lạ. Vào trong nhà, tôi lại có y hệt linh cảm ấy lúc ghé mắt nhìn mấy tờ giấy viết thư cảm tạ mẹ đã chọn mua. Trên mặt giấy in hình con chim trắng giống như hình ảnh tôi vừa bắt gặp ngoài đường.
Đêm đó, tôi ra đứng rất lâu ở cửa sổ là nơi mấy tuần trước tôi đã cầu xin Thượng Đế hãy ban ơn cho cha ra đi thanh thản. Tôi tin rằng tại chỗ ấy tôi có thể trò chuyện với Thượng Đế và cha. Phải chăng con bồ câu trắng ấy là tín hiệu báo rằng cha được an bình? Hay chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên? Nếu được thấy thêm một lần nữa, tôi sẽ tin chắc.
Mấy ngày sau trong lúc lái xe dọc theo đường cũ, tôi lại nghe một bài hát về cha vang ra từ radio. Tôi bắt đầu dõi mắt kiếm tìm, và kia rồi, con chim câu trắng. Con chim đứng yên cho tôi quan sát trong lúc xe lăn bánh chậm lại và dừng hẳn. Rồi chim tung cánh bay xa, thì một linh cảm lạ lùng cứ quẩn quanh trong tôi. Tôi bật khóc. Tín hiệu của cha đấy ư?
Đêm đến, bên khung cửa sổ riêng tư, tôi lại trò chuyện cùng Thượng Đế và cha. Tôi cầu nguyện xin được gặp lại con chim câu nọ, chỉ một lần nữa thôi, thì tôi sẽ hoàn toàn tin chắc và không cầu xin gì thêm.
Qua đi mấy hôm, sau khi đưa con gái đến trường, tôi chú ý thấy có gì trăng trắng bên đường. Tới gần hơn, thì ra là con chim ấy. Con bồ câu của tôi, cái tín hiệu gởi cho tôi để báo tin cha an thỏa.
Rất nhanh, con chim dạn dĩ bay đến bên tôi, ngang tầm cửa sổ xe, rồi nó tung cánh vút lên trời và bặt dạng. Tôi liền nghĩ rằng con chim câu đã trở về cõi thượng. Lòng đầy xác tín, tôi không thể đòi hỏi gì thêm được nữa.
Như để nhắc nhở một kỷ niệm lạ thường, tôi tìm mua con chim câu bằng thủy tinh trắng đục và đem treo phía trên di ảnh cha. Trong ảnh, cha trông khỏe mạnh, rắn rỏi, vui tươi.

Đó mãi là hình ảnh người cha thương yêu nơi tâm tưởng.
Huệ Khải
24-7-2002
Theo Twila Demongeot, The White Dove, 2000.