QUÀ CỦA
MẸ
Đan
xen trong câu chuyện của NAN PINKSTON
là tình mẹ con, tình vợ chồng, và tình người. Một gia đình chia ly, cánh cửa mở
ra cho một người vĩnh viễn rời khỏi mái nhà yêu thương, nhưng cửa không khép
lại, vì còn có một người nữa sẽ bước vào…
*
Tôi làm điều dưỡng và bệnh nhân mới của tôi ba mươi
hai tuổi, ung thư vú, vừa nhập viện để hóa trị. Khi tôi vào phòng bệnh, tự giới
thiệu thì chị ấy vui vẻ giới thiệu lại chồng và con gái sáu tuổi đang ở cạnh
giường. Tôi liền có cảm tình với gia đình này, nhất là người mẹ. Rõ ràng chị ấy
đang rất kềm chế bản thân để chồng con bớt lo lắng.
Khi tôi cúi thấp xuống để tìm đường ven trên tay
người bệnh, sợi dây chuyền lọt ra ngoài ngực áo, cây thánh giá nhỏ đong đưa qua
lại. Như thể quen nhau lâu rồi, người bệnh hỏi rất tự nhiên: “Chị thích câu
Kinh Thánh nào nhất?”
“Gioan, 11:35. Chúa
Giêsu khóc.” Buột miệng xong, tôi nhận ra cả hai bắt chuyện mau quá. Ánh
mắt người bệnh có vẻ thắc mắc, tôi nói thêm: “Chúa thương khóc vì chúng ta đau
khổ. Chúa gần gũi con người biết bao. Làm nghề này, luôn chứng kiến những cảnh
xé lòng, câu kinh ấy an ủi, nâng đỡ tôi nhiều.”
Mười tám tháng sau, người bệnh nhập viện dài ngày hơn,
vừa hóa trị vừa xạ trị. Ung thư đã lan rộng. Không nói nhưng ai cũng hiểu thời
gian chẳng còn xa nữa. Chồng con người bệnh vào thăm thật đều đặn và tôi cố
gắng tạo thuận lợi để giúp gia đình nhỏ ấy tận dụng những giờ phút quý báu sau
cùng. Họ và tôi, dần dần như cùng một mái nhà. Cách bốn người chúng tôi xưng hô
nghe càng thân mật hơn.
Lúc nào không có mặt chồng con, chị ấy lại gắng sức
ghi ghi chép chép vào một cuốn sổ bìa cứng khá đẹp. Tôi nén khóc khi người bệnh
tâm sự: “Cháu sẽ làm thiếu nữ mà vắng mặt chị. Em biết đấy, có những điều cha
không thể dạy con gái. Chị ráng tiên liệu, dặn dò những gì thật sự quan trọng để
sau này cháu đọc.”
Đến lúc quá yếu, việc giấy bút trở thành cực hình,
chị ấy nhờ tôi ngồi cạnh giường để giúp ghi âm vào băng cát-xét. Thế là tôi
đành phải bất lịch sự nghe lỏm tâm tình riêng tư của người mẹ sắp vĩnh viễn xa
con:
“Con yêu của
mẹ, đây là lời sau cùng mẹ gởi lại con. Sẽ đến ngày nhà mình có thêm một phụ nữ
khác. Mẹ tha thiết mong con cũng rất ngoan với dì ấy y như con vẫn ngoan với mẹ.
Chúa Giêsu khóc vì thương xót chúng ta nhiều đau khổ. Con hãy ghi nhớ để cố
gắng và kiên nhẫn trong mọi hoàn cảnh, con nhé!”
Ngày chồng chị ấy quyết định tục huyền, tôi lúng túng
trao con gái anh cuốn băng sau mấy năm cất giùm, thể theo di ý người khuất
bóng.
Một hôm, con gái anh bất chợt ôm chặt lấy tôi: “Dì
ơi! Từ lâu dì đã là mẹ của con rồi. Cuốn băng có lẽ không cần lắm đâu.”
Huệ
Khải
15-6-2007
Theo Nan Pinkston, The Gift of a Mommy, 1997.